Một buổi sáng se lạnh sau ngày triển lãm, ánh nắng dịu nhẹ len qua khung cửa sổ, chiếu rọi căn phòng nhỏ của Khả Nguyệt. Cô thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi sau những tháng ngày bận rộn đã tan biến từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Thiên Vũ xuất hiện. Sự hiện diện của anh như một ngọn lửa ấm áp trong mùa đông giá lạnh, khiến lòng cô thêm vững tin vào con đường phía trước.
Hôm nay, họ quyết định dành trọn một ngày bên nhau, rời xa công việc và những áp lực. Thiên Vũ đến đón cô từ sáng sớm, mang theo một túi bánh ngọt và hai cốc cà phê nóng. Khi cô bước ra, anh mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng quen thuộc.
“Chào buổi sáng, cô gái bận rộn của anh,” anh nói, đưa cho cô cốc cà phê. “Sẵn sàng cho một ngày không lo nghĩ gì chưa?”
“Anh luôn biết cách khiến em cảm thấy đặc biệt,” cô đáp, khẽ mỉm cười. “Vậy chúng ta sẽ đi đâu hôm nay?”
“Anh nghĩ em cần một chút không khí trong lành,” anh nói. “Có một nơi anh muốn đưa em đến, anh tin rằng em sẽ thích.”
Chiếc xe chạy chậm rãi trên con đường dẫn ra ngoại ô. Hai bên đường là những cánh đồng xanh mướt, xen lẫn với những rừng cây cao vút. Khi họ đến nơi, một hồ nước lớn hiện ra trước mắt, mặt nước phẳng lặng phản chiếu bầu trời xanh trong. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng chim hót nhẹ nhàng, như thể nơi đây tồn tại ngoài thời gian.
“Đẹp quá,” cô khẽ nói, bước xuống xe. “Anh tìm thấy nơi này từ khi nào?”
“Anh tình cờ biết đến khi đi công tác,” anh đáp, nắm lấy tay cô, dẫn cô đến gần bờ hồ. “Và anh nghĩ rằng, một ngày nào đó, anh muốn đưa em đến đây.”
Họ ngồi xuống một chiếc ghế gỗ gần đó, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua tán cây tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt hồ. Cô tựa nhẹ vào vai anh, cảm nhận sự bình yên hiếm có trong lòng.
“Nguyệt,” anh khẽ gọi, giọng anh trầm ấm. “Em có bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không?”
Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng. “Có chứ,” cô đáp. “Nhưng em không muốn vội vàng. Em nghĩ, chúng ta đã đi qua quá nhiều khó khăn để có được ngày hôm nay, và em muốn tận hưởng từng khoảnh khắc một.”
“Anh cũng vậy,” anh nói, đôi mắt anh tràn đầy cảm xúc. “Nhưng anh muốn em biết rằng, trong tương lai của anh, em luôn là một phần quan trọng nhất.”
Cô không đáp, chỉ khẽ siết lấy tay anh, như một lời khẳng định thầm lặng rằng cô cũng cảm nhận như vậy.
Buổi trưa, họ trải một tấm thảm nhỏ bên bờ hồ và mở túi thức ăn mà anh chuẩn bị từ sáng. Những món ăn đơn giản nhưng được anh cẩn thận sắp xếp khiến cô không khỏi bật cười. “Anh lúc nào cũng chu đáo thế này sao?” cô hỏi, giọng nói mang chút tinh nghịch.
“Chỉ với em thôi,” anh đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Anh không giỏi nấu ăn, nhưng ít nhất, anh biết cách làm em vui.”
“Anh luôn làm được điều đó,” cô nói, đôi mắt cô ánh lên sự chân thành. “Anh đã khiến em tin rằng, bất cứ thử thách nào cũng có thể vượt qua.”
Họ ăn trưa cùng nhau, nói về những dự định nhỏ trong cuộc sống, những chuyến đi mà họ muốn thực hiện, và cả những ước mơ mà họ muốn cùng nhau thực hiện. Cô nhận ra rằng, từ khi có anh, những điều tưởng chừng đơn giản nhất cũng trở nên ý nghĩa hơn.
Chiều đến, họ đi dạo quanh hồ, bước chậm rãi trên con đường mòn lát đá. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm thoảng nhẹ của cỏ cây và nước. Cô kể cho anh nghe về những kỷ niệm thời thơ ấu, về những giấc mơ mà cô từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Anh lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười trước những câu chuyện hồn nhiên của cô, và không ngừng khích lệ cô tiếp tục theo đuổi những gì cô yêu thích.
“Anh có nghĩ rằng em sẽ làm tốt hơn nữa không?” cô hỏi, giọng cô mang chút lo lắng.
“Anh không nghĩ,” anh đáp, dừng lại và quay sang nhìn cô. “Anh biết rằng em sẽ làm được. Bởi vì em là người mạnh mẽ nhất mà anh từng biết.”
Cô nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cô biết rằng, chỉ cần có anh bên cạnh, cô có thể vượt qua bất cứ điều gì.
Khi hoàng hôn buông xuống, cả hai ngồi bên bờ hồ, nhìn ngắm mặt trời dần chìm xuống phía chân trời. Ánh cam rực rỡ phủ lên cảnh vật, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình. Anh bất ngờ lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra và để lộ một chiếc vòng tay đơn giản nhưng tinh tế.
“Anh muốn tặng em thứ này,” anh nói, giọng anh khẽ run. “Nó không phải là món quà đắt giá, nhưng anh muốn em luôn nhớ rằng, dù ở đâu, anh vẫn luôn ở đây.”
Cô nhìn chiếc vòng tay, đôi mắt cô thoáng lấp lánh. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng cô đầy cảm xúc. “Em sẽ luôn mang nó, như một lời nhắc nhở rằng em không bao giờ cô đơn.”
Anh nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay cô, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng mà cô đã quen thuộc. “Anh yêu em, Nguyệt,” anh khẽ nói. “Và anh sẽ luôn yêu em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Cô không nói gì, chỉ khẽ tựa đầu vào vai anh, để mặc cho khoảnh khắc ấy trôi qua trong sự yên bình tuyệt đối.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.