Đêm vẫn chưa tàn, nhưng ánh đèn vàng nhạt từ những con đường lớn đã nhòa đi trong màn sương nhẹ. Thiên Vũ ngồi bên bàn làm việc, tập tài liệu y khoa mở trước mặt nhưng anh không đọc lấy một chữ. Tâm trí anh vẫn bị chiếm giữ bởi đôi mắt của Khả Nguyệt trong lần chạm mặt chiều nay. Đôi mắt ấy, dù chỉ thoáng qua, đã nói với anh nhiều điều hơn bất kỳ lời nào.
Anh với tay lấy chiếc hộp nhỏ trong ngăn kéo, mở ra. Bên trong là một chiếc khăn tay trắng với đường thêu tinh xảo – món quà mà anh đã định tặng cô trước khi rời đi, nhưng cuối cùng lại giữ lại suốt 5 năm. Đôi tay anh lướt nhẹ qua mép khăn, ký ức năm nào ùa về như một dòng chảy không thể cưỡng lại.
Ngày đó, họ là hai con người tưởng chừng không thể nào hòa hợp. Anh là người sống nội tâm, kiệm lời, trong khi cô như ánh mặt trời rực rỡ, luôn tràn đầy năng lượng và sự ấm áp. Vậy mà định mệnh lại kéo họ lại gần nhau, để rồi tạo nên những mảng ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.
Những tháng ngày yêu nhau của họ bắt đầu bằng những điều giản dị. Một buổi chiều ở thư viện, khi cô bất chợt đưa cho anh một tách trà nóng. “Em thấy anh làm việc chăm chỉ quá, uống chút trà đi,” cô nói, đôi má đỏ bừng vì ngượng. Lần đầu tiên, Thiên Vũ cảm nhận được sự quan tâm từ một người không phải gia đình, và điều đó khiến anh bất ngờ. Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt dịu dàng của anh đã thay cho lời cảm ơn.
Dần dần, những khoảnh khắc như thế trở thành thói quen. Họ cùng nhau học bài, cùng nhau đi dạo dưới những tán cây xanh mướt của khuôn viên trường. Thiên Vũ, người vốn quen với sự cô độc, nhận ra rằng thế giới của anh đã có thêm một người đặc biệt. Và cô – Trần Khả Nguyệt – là người duy nhất khiến anh muốn phá vỡ mọi quy tắc của bản thân để mở lòng.
Nhưng tình yêu của họ không chỉ có màu hồng. Những khác biệt trong tính cách và lối sống dần dần tạo ra những vết nứt nhỏ mà cả hai không nhận ra. Thiên Vũ là người nghiêm túc, thậm chí đôi lúc lạnh lùng, còn Khả Nguyệt thì phóng khoáng và tự do. Cô thường trách anh không hiểu được nhu cầu của mình, còn anh thì cho rằng cô không tôn trọng sự nghiêm túc của anh.
Những lần tranh cãi nhỏ ban đầu chỉ là những lời trách móc thoáng qua, nhưng dần dần chúng tích tụ thành những mâu thuẫn không thể né tránh. Anh nhớ lại lần đầu tiên họ lớn tiếng với nhau, khi anh phát hiện cô dành quá nhiều thời gian cho bạn bè thay vì chuẩn bị cho kỳ thi. “Anh không hiểu em chút nào,” cô đã nói như vậy. Lời nói ấy như một mũi dao đâm vào lòng anh, nhưng anh lại không biết cách phản bác.
Chuyện gì đến cũng phải đến. Một ngày nọ, hiểu lầm giữa họ lên đến đỉnh điểm khi cô nhìn thấy anh cùng một cô gái khác – người bạn thời thơ ấu của anh – trong một tình huống dễ gây hiểu lầm. Cô gái đó vừa trải qua một biến cố lớn và cần sự giúp đỡ, nhưng Thiên Vũ lại không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Anh nghĩ rằng thời gian sẽ làm cô hiểu, nhưng anh đã sai.
Hôm đó, họ cãi nhau lớn hơn bao giờ hết. “Anh không cần phải giải thích gì cả,” Khả Nguyệt nói, ánh mắt đầy tổn thương. “Em đã quá mệt mỏi với mối quan hệ này. Chúng ta dừng lại đi.”
Anh đứng đó, ૮ɦếƭ lặng. Trái tim anh muốn níu kéo cô, nhưng lý trí của anh lại không biết làm cách nào. Anh chỉ có thể nhìn cô quay lưng bước đi, mang theo cả thế giới của anh.
Căn phòng nhỏ của Thiên Vũ dường như trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết khi anh lặng lẽ cất chiếc khăn tay vào lại ngăn kéo. Bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu hé lộ những tia sáng đầu tiên của ngày mới, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu. Anh biết rằng mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh cũng không muốn nó tiếp tục cản trở tương lai của mình.
Sáng hôm sau, Thiên Vũ quyết định quay trở lại quán cà phê nơi anh gặp cô ngày hôm qua. Anh không chắc liệu cô có quay lại hay không, nhưng điều đó không quan trọng. Anh chỉ muốn một lần nữa đối diện với ký ức, để hiểu rõ bản thân mình hơn.
Khi anh bước vào quán, một cảm giác quen thuộc lại ùa về. Mùi hương cà phê đắng, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua những ô cửa sổ, và cả những tiếng cười nói xôn xao. Anh ngồi xuống chỗ cũ, gọi một tách cà phê đen và nhìn ra bên ngoài. Nhưng lần này, anh không chỉ đơn thuần muốn tìm kiếm cô. Anh muốn tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi lớn nhất trong lòng mình: liệu anh có còn cơ hội để bù đắp cho những sai lầm năm xưa?
Bất ngờ, tiếng chuông cửa vang lên, và cô bước vào. Vẫn là chiếc áo khoác dáng dài màu be, vẫn là bước đi chậm rãi nhưng đầy tự tin. Cô gọi đồ uống, rồi quay lại, ánh mắt vô tình chạm vào anh.
Cô dừng lại, như đang phân vân liệu có nên tiến đến hay không. Nhưng rồi, cô gật đầu nhẹ và bước tới. “Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” cô hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng có chút run rẩy.
Anh gật đầu. Đây là khoảnh khắc anh đã chờ đợi suốt 5 năm qua. Và anh biết, dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.