Khi những ngày cuối cùng của dự án dần khép lại, không khí trong đội ngũ làm việc của Khả Nguyệt trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Mọi người đang tất bật chuẩn bị cho buổi triển lãm tổng kết – nơi trưng bày những thành quả của họ sau nhiều tháng làm việc. Với Khả Nguyệt, đây không chỉ là cơ hội để cô thể hiện bản thân mà còn là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp.
Tuy nhiên, sâu trong lòng, cô không thể ngừng nghĩ đến Thiên Vũ và lời nhắn bí ẩn của anh. Anh nói rằng cô sẽ bất ngờ vào ngày kỷ niệm, nhưng từ hôm đó, anh không nhắc lại bất cứ điều gì. Điều đó khiến cô vừa háo hức, vừa hồi hộp, nhưng cô chọn cách giữ sự tò mò cho riêng mình.
Buổi sáng hôm ấy, khi cô bước vào phòng triển lãm để kiểm tra lần cuối, cô nhận được một tin nhắn từ anh: “Anh hy vọng em sẵn sàng cho ngày hôm nay. Hãy để anh làm em bất ngờ.”
Cô đọc dòng tin nhắn, lòng tràn đầy cảm xúc. Nhưng trước khi cô kịp nhắn lại, một đồng nghiệp đến gần, yêu cầu cô kiểm tra lại bố cục ảnh trên tường. Công việc nhanh chóng cuốn cô đi, nhưng trong đầu, cô không thể ngừng nghĩ về anh và những lời anh nói.
Buổi triển lãm bắt đầu vào buổi chiều, và không gian nhanh chóng trở nên đông đúc với những người tham dự. Các bức ảnh được trưng bày gọn gàng, từng bức mang một câu chuyện riêng, nhưng tất cả đều gắn liền với chủ đề chung của dự án. Khả Nguyệt bận rộn tiếp khách, trả lời những câu hỏi và nhận những lời khen ngợi từ những người tham quan.
Khi cô đang trò chuyện với một nhà tài trợ, ánh mắt cô bất ngờ dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc phía cuối căn phòng. Đó là Thiên Vũ.
Anh đứng đó, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lịch lãm, ánh mắt anh dịu dàng nhìn về phía cô. Cô khựng lại trong giây lát, không tin vào mắt mình. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, một nụ cười mà cô đã nhớ nhung suốt nhiều tháng qua.
Cô nhanh chóng xin lỗi nhà tài trợ và bước nhanh về phía anh. Khi cô đến gần, anh khẽ nói, giọng anh ấm áp như mọi khi: “Anh nghĩ em sẽ cần một người đồng hành trong ngày đặc biệt này.”
“Anh… Anh đến đây thật sao?” cô nói, giọng nói đầy ngạc nhiên nhưng cũng tràn ngập sự vui sướng.
“Anh đã nói rồi mà,” anh đáp, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Anh sẽ luôn ở đây, bên em.”
Không kiềm chế được cảm xúc, cô bước tới ôm anh thật chặt. Dù căn phòng đang đông người, nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như tan biến, chỉ còn lại hai người họ.
“Em đã rất nhớ anh,” cô khẽ nói, giọng cô run run.
“Anh cũng vậy,” anh đáp, siết chặt cô hơn. “Nhưng anh biết rằng, tất cả những gì chúng ta đang làm đều xứng đáng.”
Suốt buổi triển lãm, Thiên Vũ không rời khỏi cô nửa bước. Anh theo cô qua từng bức ảnh, lắng nghe cô giải thích về câu chuyện đằng sau mỗi khung hình. Anh không ngừng dành cho cô những lời khen ngợi, nhưng cũng không quên nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự tự hào.
Khi buổi triển lãm kết thúc, họ rời khỏi không gian đông đúc để tìm một nơi yên tĩnh hơn. Thiên Vũ dẫn cô đến một quán ăn nhỏ nằm bên con phố vắng, nơi ánh đèn vàng ấm áp khiến không gian trở nên thân mật hơn. Cả hai ngồi xuống, gọi những món ăn đơn giản nhưng ấm lòng.
“Em đã làm rất tốt,” anh nói, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Anh thật sự tự hào về em.”
“Cảm ơn anh,” cô đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Nhưng sự xuất hiện của anh hôm nay mới là điều tuyệt vời nhất.”
“Anh chỉ muốn giữ lời hứa,” anh nói. “Anh đã nói rằng ngày kỷ niệm của chúng ta sẽ không phải từ xa, và anh không muốn em thất vọng.”
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Trong lòng cô, những cảm xúc yêu thương và biết ơn dâng tràn, như một dòng suối ấm áp chảy qua những ngày đông giá lạnh.
“Thiên Vũ,” cô khẽ gọi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc. “Cảm ơn anh vì tất cả. Em không biết liệu mình có thể làm được tất cả những điều này mà không có anh không.”
“Em có thể,” anh đáp, giọng anh chắc chắn. “Em mạnh mẽ hơn em nghĩ. Nhưng nếu có anh bên cạnh, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, đúng không?”
Cô khẽ gật đầu, lòng cô dâng lên một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu mà họ đã cùng nhau xây dựng. Dù con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô biết rằng, chỉ cần họ ở bên nhau, không gì là không thể.
Đêm ấy, khi anh tiễn cô về nhà, họ đứng trước cửa, nhìn nhau trong ánh đèn đường vàng nhạt. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết chặt như muốn truyền thêm sức mạnh.
“Anh sẽ luôn ở đây, Nguyệt,” anh nói, giọng anh trầm ấm. “Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ chờ em.”
“Và em sẽ luôn trở về bên anh,” cô đáp, đôi mắt cô lấp lánh. “Bởi vì em biết rằng, nơi nào có anh, nơi đó là nhà.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.