Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, kéo Khả Nguyệt ra khỏi giấc ngủ. Cô bước xuống giường, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng sớm. Hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày cô phải tham gia một buổi họp quan trọng với các đối tác của dự án. Nhưng điều làm cô cảm thấy vững vàng chính là những lời động viên của Thiên Vũ vào đêm qua.
Cô nhanh chóng chuẩn bị, chọn một bộ đồ chỉnh chu nhưng thoải mái, và rời khỏi nhà với một tâm trạng nhẹ nhõm hơn thường lệ. Dù công việc vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cô biết mình không còn đối mặt một mình.
Khi buổi họp diễn ra, cô trình bày ý tưởng của mình với sự tự tin mà chính cô cũng không ngờ. Những ánh mắt tán thưởng của các đối tác khiến cô cảm thấy rằng mọi nỗ lực bấy lâu nay đều xứng đáng. Sau buổi họp, cô nhận được một cuộc gọi từ Thiên Vũ.
“Anh đoán em đã làm rất tốt,” giọng anh vang lên, trầm ấm nhưng đầy tự hào.
“Anh đoán đúng rồi,” cô đáp, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Mọi thứ diễn ra tốt hơn em nghĩ. Nhưng em nghĩ, phần lớn là nhờ vào anh.”
“Nhờ vào anh?” anh bật cười. “Anh chẳng làm gì ngoài việc nói vài câu động viên thôi mà.”
“Đôi khi, chỉ cần vài câu động viên cũng đủ để em thấy mình không cô đơn,” cô nói, giọng cô khẽ mềm lại. “Cảm ơn anh, Thiên Vũ.”
“Vậy thì, chúc mừng em nhé,” anh nói, giọng nói dịu dàng. “Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp.”
Cô không đáp, nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết rằng, dù không trực tiếp ở bên cạnh, anh vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của cô.
Buổi tối, khi cô trở về căn hộ, một cảm giác mệt mỏi tràn đến. Nhưng trước khi cô có thể ngả lưng lên ghế, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Thiên Vũ.
“Em mệt không?” anh hỏi ngay khi cô nhấc máy.
“Một chút,” cô đáp, giọng cô nhẹ nhàng. “Nhưng mọi chuyện hôm nay đều ổn.”
“Vậy thì tốt,” anh nói. “Nhưng em cần phải nghỉ ngơi đúng cách. Anh không muốn nghe em nói rằng em mệt mỏi nữa.”
Cô bật cười, lần đầu tiên trong ngày cảm thấy thoải mái đến vậy. “Anh thật sự biết cách làm người khác bớt căng thẳng đấy.”
“Chỉ khi người đó là em thôi,” anh đáp, giọng anh khẽ trầm xuống. “Anh muốn em biết rằng, dù khoảng cách có xa, anh vẫn luôn ở đây.”
“Em biết,” cô nói, đôi mắt cô thoáng chút lấp lánh. “Và em luôn cảm thấy may mắn vì điều đó.”
Họ nói chuyện thêm một lúc, những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa. Khi cuộc gọi kết thúc, cô cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Trước khi đi ngủ, cô mở cuốn sổ tay mà anh tặng, ghi lại những dòng cảm xúc của mình – không chỉ là những thành công của ngày hôm nay, mà còn là sự biết ơn đối với anh, người luôn là nguồn động viên lớn nhất của cô.
Ngày qua ngày, công việc của cô ngày càng tiến triển tốt hơn. Dự án dần đi vào giai đoạn hoàn thành, và cô cảm thấy mình đang chạm đến những thành quả mà cô luôn mong đợi. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn mong ngóng ngày được gặp lại Thiên Vũ.
Một buổi sáng, khi cô đang chuẩn bị cho buổi chụp ảnh cuối cùng của dự án, điện thoại cô rung lên. Là một tin nhắn từ anh: “Nguyệt, sắp đến ngày kỷ niệm của chúng ta rồi. Anh hy vọng em vẫn nhớ.”
Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù lịch trình bận rộn, cô vẫn luôn nhớ đến những ngày đặc biệt của cả hai. Cô nhanh chóng nhắn lại: “Tất nhiên là em nhớ. Nhưng năm nay có lẽ chúng ta phải kỷ niệm từ xa rồi.”
Tin nhắn trả lời đến ngay sau đó: “Không hẳn đâu. Em sẽ bất ngờ đấy.”
Cô nhìn dòng tin nhắn, lòng tràn đầy sự tò mò. Cô không biết anh đang lên kế hoạch gì, nhưng điều đó khiến cô cảm thấy háo hức và mong chờ hơn bao giờ hết.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.