Cái ôm của Khả Nguyệt kéo dài lâu hơn Thiên Vũ nghĩ. Anh cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong vòng tay cô, như thể cô đang cố gắng giữ lại tất cả những gì thuộc về anh, tất cả sự an ủi mà chỉ anh mới có thể mang lại. Giữa không gian tĩnh lặng của con phố nhỏ, không cần lời nói, họ cũng có thể hiểu được nỗi lòng của nhau.
Khi cô buông anh ra, ánh mắt cô khẽ lướt qua khuôn mặt anh. “Anh đã đến thật rồi,” cô nói, giọng cô khẽ run. “Em vẫn nghĩ rằng mình đang mơ.”
“Anh luôn giữ lời hứa,” anh đáp, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Anh không thể để em phải đối mặt một mình.”
Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy vẫn thấp thoáng sự mệt mỏi mà cô cố che giấu. Anh nhận ra điều đó ngay lập tức. “Nguyệt, em ổn không? Có gì muốn nói với anh không?”
Cô khựng lại, đôi mắt thoáng chút lúng túng. “Em ổn,” cô đáp, nhưng giọng nói của cô không đủ thuyết phục. “Chỉ là công việc dạo này có hơi nhiều.”
Anh không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, như thể cố gắng tìm kiếm những điều mà cô chưa nói ra.
Họ ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê, nơi ánh sáng vàng dịu dàng khiến không gian trở nên ấm cúng hơn. Cô gọi một tách trà xanh như thường lệ, còn anh chọn một ly cà phê đen. Họ bắt đầu nói về những điều nhỏ nhặt – những câu chuyện về công việc, những lá thư mà cả hai đã gửi cho nhau, và cả những kỷ niệm cũ. Nhưng dù cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên, anh vẫn cảm thấy một khoảng cách mơ hồ giữa họ.
“Nguyệt, em không cần phải giấu anh điều gì cả,” anh bất ngờ nói, phá tan sự im lặng. “Nếu em cảm thấy mệt mỏi, hãy nói với anh. Anh ở đây để giúp em.”
Cô đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh. “Thiên Vũ, em không muốn anh lo lắng,” cô nói, giọng cô khẽ run. “Nhưng đúng là dạo này em cảm thấy áp lực. Công việc ở đây không chỉ đòi hỏi sức lực, mà còn cả tinh thần. Đôi khi, em tự hỏi liệu mình có thực sự làm được không.”
“Em sẽ làm được,” anh đáp, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định. “Anh tin em, và anh biết em mạnh mẽ hơn em nghĩ. Nhưng em không cần phải một mình gánh vác tất cả. Em có anh.”
Câu nói của anh khiến cô khựng lại. Đôi mắt cô dâng lên một làn nước mỏng, nhưng cô nhanh chóng quay đi để giấu đi cảm xúc. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ. “Có anh ở đây, em cảm thấy mình không còn cô đơn.”
“Em không bao giờ cô đơn,” anh nói, khẽ nắm lấy tay cô. “Anh sẽ luôn ở đây, dù em ở bất cứ nơi nào.”
Họ rời quán cà phê khi trời đã nhá nhem tối. Gió lạnh thổi qua con phố nhỏ, nhưng sự hiện diện của anh bên cạnh khiến cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Khi họ bước chậm rãi trên con đường dẫn về nơi cô ở, cô bất ngờ dừng lại, quay sang nhìn anh.
“Thiên Vũ, em thật sự rất biết ơn anh,” cô nói, ánh mắt cô tràn đầy cảm xúc. “Em biết rằng khoảng cách và thời gian không dễ dàng, nhưng anh đã không từ bỏ. Điều đó khiến em cảm thấy mình may mắn hơn bất cứ ai.”
“Anh cũng vậy,” anh đáp, giọng anh trầm xuống. “Anh đã từng nghĩ rằng, có lẽ anh sẽ mất em mãi mãi. Nhưng em đã cho anh một cơ hội, và anh sẽ không bao giờ lãng phí điều đó.”
Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng tất cả sự tin tưởng mà cô dành cho anh. Và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng, dù khó khăn đến đâu, họ vẫn sẽ cùng nhau vượt qua.
Khi họ dừng lại trước cửa nhà cô, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng. “Nguyệt, anh muốn em hứa với anh một điều.”
“Điều gì?” cô hỏi, ánh mắt cô thoáng chút tò mò.
“Hãy chăm sóc bản thân,” anh nói, giọng anh nghiêm túc. “Đừng ép mình quá sức. Anh không muốn thấy em mệt mỏi hay tổn thương.”
Cô khẽ gật đầu, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. “Em hứa,” cô đáp, giọng cô nhỏ nhưng chắc chắn. “Và anh cũng phải hứa với em. Hãy luôn ở đây, đợi em trở về.”
“Anh hứa,” anh nói, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Dù bao lâu, anh vẫn sẽ chờ.”
Cô bước vào nhà, để lại anh đứng đó, nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa. Lòng anh tràn đầy những cảm xúc khó tả – vừa lo lắng, vừa hy vọng, nhưng trên hết, là sự quyết tâm sẽ luôn ở bên cô, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đêm ấy, khi ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc, anh mở cuốn sổ mà cô đã gửi cho anh từ trước. Những dòng chữ, những bức ảnh mà cô đã chụp – tất cả đều như một lời nhắc nhở rằng tình yêu này xứng đáng để anh chờ đợi, xứng đáng để anh hy sinh.
Và anh biết rằng, dù thử thách có lớn đến đâu, họ sẽ luôn tìm được cách để vượt qua. Bởi vì tình yêu của họ không chỉ là những lời hứa, mà còn là sự tin tưởng và lòng quyết tâm mà cả hai dành cho nhau.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.