Thời gian trôi qua, những lá thư và cuộc gọi giữa Thiên Vũ và Khả Nguyệt vẫn đều đặn, trở thành nguồn động lực để cả hai vượt qua những ngày tháng xa cách. Mỗi bức thư, mỗi lời nói đều mang theo sự yêu thương và hy vọng, giúp họ cảm nhận rằng dù khoảng cách địa lý có xa đến đâu, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau.
Sáng hôm ấy, Thiên Vũ bắt đầu ngày mới như mọi khi. Anh bước vào phòng khám, chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón những bệnh nhân đang chờ đợi. Nhưng trong lòng, anh vẫn luôn nghĩ về Khả Nguyệt. Đã hơn sáu tháng trôi qua kể từ ngày cô rời đi, và dù mỗi ngày đều có những lá thư hay tin nhắn, nhưng nỗi nhớ vẫn không hề vơi đi.
Khi anh vừa kết thúc buổi khám sáng, một nhân viên bệnh viện mang đến cho anh một bưu phẩm. Trên đó ghi địa chỉ gửi từ nơi Khả Nguyệt đang ở. Tim anh bất giác đập nhanh hơn khi mở gói quà nhỏ ấy. Bên trong là một tấm bưu thiếp với hình ảnh một cây cầu treo trên cao, bao quanh là những ngọn núi xanh ngắt. Ở mặt sau, dòng chữ của cô viết:
“Thiên Vũ,
Hôm nay, em đã đến một nơi tuyệt đẹp. Cây cầu này khiến em nhớ đến anh – một người luôn là điểm tựa vững chắc cho em bước qua những thử thách.
Chúng ta đã đi được nửa chặng đường xa cách rồi, và em không thể chờ đến ngày trở về để kể cho anh nghe tất cả.
Yêu anh.”
Anh khẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù chỉ là một tấm bưu thiếp, nhưng đối với anh, nó mang giá trị vô cùng lớn, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu của họ vẫn đang bền chặt, bất chấp mọi khoảng cách.
Buổi tối hôm ấy, khi Thiên Vũ đang đọc lại những lá thư của cô, anh nhận được một tin nhắn: “Thiên Vũ, dạo này em hơi mệt. Có lẽ do công việc quá bận. Anh đừng lo, em sẽ ổn.”
Lời nhắn ấy khiến anh không thể không lo lắng. Anh biết rằng công việc của cô không chỉ đòi hỏi sự sáng tạo mà còn cả sức lực và tinh thần. Nhưng anh không muốn cô cảm thấy áp lực hơn, nên chỉ nhắn lại: “Em nhớ chăm sóc bản thân nhé. Đừng quên anh luôn ở đây nếu em cần.”
Những ngày tiếp theo, anh vẫn nhận được tin nhắn và thư từ cô, nhưng dường như giọng điệu của cô có chút khác lạ – ít vui vẻ hơn, nhiều mệt mỏi hơn. Điều này khiến anh không thể ngừng nghĩ về cô. Anh tự hỏi, liệu có phải công việc đã khiến cô kiệt sức, hay còn điều gì khác mà cô chưa nói ra?
Một buổi tối, khi ngồi trước bàn làm việc, nhìn cuốn sổ tay với những trang viết của cô, Thiên Vũ đưa ra một quyết định táo bạo. Anh quyết định sẽ xin nghỉ phép để đến thăm cô. Anh biết rằng, dù tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua khoảng cách, nhưng đôi khi, sự hiện diện trực tiếp lại mang ý nghĩa quan trọng hơn cả.
Anh nhanh chóng tìm kiếm các chuyến bay, liên hệ với một người bạn làm trong ngành du lịch để hỗ trợ thủ tục. Cuối cùng, anh nhắn cho cô một tin: “Nguyệt, anh sẽ đến thăm em sớm. Anh nghĩ, đã đến lúc chúng ta gặp lại nhau.”
Cô không trả lời ngay, nhưng khi tin nhắn của cô xuất hiện, anh có thể cảm nhận được sự xúc động trong từng chữ: “Anh không cần phải làm vậy đâu, nhưng... em rất muốn gặp anh.”
Khi chuyến bay hạ cánh, Thiên Vũ bước ra khỏi sân bay, mang theo một tâm trạng vừa hồi hộp, vừa háo hức. Anh nhanh chóng bắt xe đến địa điểm mà cô đã gửi cho anh. Khi đến nơi, anh nhìn thấy cô đang đứng chờ trước một quán cà phê nhỏ. Cô trông có chút mệt mỏi, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào anh, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô – nụ cười mà anh luôn mong nhớ.
“Anh đến rồi,” cô khẽ nói khi anh bước lại gần.
“Anh đã nói rồi mà,” anh đáp, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi. “Anh luôn ở đây khi em cần.”
Cô không nói gì thêm, chỉ bước tới ôm anh. Một cái ôm thật chặt, như muốn nói rằng cô đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết rằng, dù khoảng cách và thời gian có xa đến đâu, tình yêu của họ vẫn luôn là sợi dây kết nối mạnh mẽ nhất.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.