Những ngày đầu tiên sau khi Khả Nguyệt rời đi, Thiên Vũ dường như bị cuốn vào một vòng xoáy của công việc. Anh chọn cách giữ mình bận rộn để không phải nghĩ đến khoảng cách xa xôi giữa họ. Nhưng dù có cố gắng thế nào, mỗi buổi tối, khi trở về căn phòng trống trải, hình ảnh của cô lại hiện lên trong tâm trí anh.
Cuốn sổ mà Khả Nguyệt để lại với những dòng chữ đầu tiên của cô đã trở thành nơi để anh giữ liên lạc với cô một cách sâu sắc nhất. Cô gửi cho anh những trang viết đầu tiên từ nơi xa, kể về những điều cô đã thấy, những con người cô gặp, và cả những cảm xúc của cô khi nhớ về anh.
Thư đầu tiên từ Khả Nguyệt:
“Thiên Vũ,
Ngày đầu tiên em đến đây, mọi thứ đều lạ lẫm. Thành phố này rộng lớn hơn em tưởng, và đôi lúc, em cảm thấy nhỏ bé giữa dòng người xa lạ. Nhưng mỗi khi cảm giác cô đơn kéo đến, em lại nghĩ đến anh. Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của anh, nụ cười ấm áp của anh, và cách anh luôn ở bên em khi em cần nhất.
Hôm nay, em chụp được một bức ảnh mà em nghĩ rằng anh sẽ thích. Một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi trên ghế đá, nhìn ra hồ nước. Ánh mắt bà ấy đầy sự bình yên, như thể mọi muộn phiền đều tan biến. Em nghĩ, có lẽ tình yêu mà anh dành cho em cũng giống như thế – không phải là sự cuồng nhiệt, mà là một sự dịu dàng, bình yên và vững chãi.
Em sẽ gửi bức ảnh này cho anh sớm. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe và chờ em trở về nhé.
Yêu anh.”
Thiên Vũ đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, lòng anh như nhẹ nhõm hơn. Anh biết rằng, dù khoảng cách có xa, tình yêu của họ vẫn được duy trì qua những lời viết chân thành ấy.
Thời gian trôi qua, những lá thư từ Khả Nguyệt vẫn đều đặn đến với anh. Cô kể cho anh nghe về những thành công trong công việc, những khó khăn mà cô phải đối mặt, và cả những kỷ niệm đẹp mà cô tạo ra ở nơi xa lạ. Nhưng không có thư nào thiếu những dòng nói về anh – những dòng đầy yêu thương và hy vọng.
Về phần mình, Thiên Vũ cũng thường xuyên viết thư cho cô. Anh kể cho cô nghe về cuộc sống của mình, những câu chuyện nhỏ trong bệnh viện, và cả những cảm xúc mà anh cảm nhận được khi không có cô bên cạnh.
Một lá thư từ Thiên Vũ:
“Nguyệt,
Hôm nay, anh gặp một cậu bé 8 tuổi trong phòng khám. Cậu bé bị ho suốt nhiều ngày, và mẹ cậu bé lo lắng đưa con đến gặp anh. Khi anh kiểm tra, cậu bé cứ nhìn anh với đôi mắt tròn xoe, như thể anh là một người hùng có thể chữa lành tất cả. Điều đó khiến anh nhớ đến em.
Em luôn nói rằng anh làm tốt vai trò của mình, nhưng anh nghĩ rằng, chính em mới là người giúp anh trở thành một bác sĩ tốt hơn. Tình yêu và sự tin tưởng của em là nguồn động lực lớn nhất để anh cố gắng mỗi ngày.
Em có khỏe không? Nơi đó có lạnh lắm không? Anh muốn ôm em thật chặt để giữ ấm cho em, nhưng tạm thời, em hãy quàng khăn và mặc ấm nhé. Anh sẽ luôn ở đây, chờ ngày em trở về.
Yêu em.”
Một buổi tối, khi Thiên Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, điện thoại anh reo lên. Là một cuộc gọi video từ Khả Nguyệt. Khi anh nhận cuộc gọi, hình ảnh cô hiện lên trên màn hình – gương mặt cô ánh lên sự mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ với nụ cười nhẹ nhàng.
“Anh khỏe không?” cô hỏi, giọng cô pha chút lo lắng.
“Anh khỏe,” anh đáp, khẽ mỉm cười. “Còn em? Công việc thế nào?”
“Mọi thứ vẫn ổn,” cô nói, đôi mắt cô thoáng chút do dự. “Nhưng có những lúc, em cảm thấy rất nhớ anh.”
“Anh cũng vậy,” anh nói, giọng anh trầm xuống. “Nhưng anh tin rằng, khoảng cách này chỉ là tạm thời. Ngày em trở về, anh sẽ ở sân bay, chờ đợi em.”
Cô không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn anh qua màn hình. Trong khoảnh khắc ấy, dù không ở bên nhau, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc giữa họ.
“Cảm ơn anh,” cô khẽ nói, đôi mắt cô long lanh. “Cảm ơn vì đã luôn tin vào em, và tin vào tình yêu của chúng ta.”
“Cảm ơn em,” anh đáp, ánh mắt anh đầy sự dịu dàng. “Vì đã không từ bỏ.”
Đêm ấy, sau khi cuộc gọi kết thúc, Thiên Vũ ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc. Anh mở cuốn sổ mà cô đã gửi những trang đầu tiên, lật từng trang, đọc lại từng dòng chữ. Mỗi chữ, mỗi câu, đều như một lời nhắc nhở rằng tình yêu này là điều quý giá nhất mà anh có được.
Dù khoảng cách có xa, nhưng anh biết rằng, tình yêu của họ không bao giờ phai nhạt. Và trong lòng anh, một niềm tin mãnh liệt vẫn cháy bỏng: ngày họ gặp lại nhau sẽ là một ngày đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.