Thời gian dần trôi qua, ngày Khả Nguyệt rời đi để tham gia dự án ảnh quốc tế cũng đã gần kề. Thành phố chìm trong tiết trời đông lạnh giá, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa nhỏ vẫn âm ỉ cháy, mang theo cả nỗi lo lắng lẫn sự quyết tâm. Thiên Vũ vẫn luôn ở bên cô, như một điểm tựa vững chắc để cô có thể tự tin bước tiếp.
Buổi sáng hôm ấy, Khả Nguyệt nhận được một bưu kiện nhỏ. Khi mở ra, cô thấy bên trong là một cuốn sổ tay đơn giản, bìa da mềm với một dòng chữ được khắc nổi: “Hãy ghi lại hành trình của em.” Bên trong cuốn sổ, một tấm thiệp nhỏ được kẹp lại, với dòng chữ quen thuộc của Thiên Vũ:
“Nguyệt, dù em ở đâu, anh cũng muốn được biết em đã trải qua những gì, đã thấy những gì. Hãy viết cho anh, không chỉ bằng lời, mà bằng cả trái tim em. Đừng quên rằng, ở đây, anh luôn chờ.”
Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cô thoáng ánh lên sự ấm áp. Thiên Vũ không phải người giỏi dùng những lời nói ngọt ngào, nhưng những hành động của anh luôn đủ để khiến cô cảm nhận được tình yêu chân thành của anh.
Buổi chiều, họ gặp nhau lần cuối trước khi cô bay. Một quán cà phê nhỏ trong góc phố yên tĩnh – nơi mà cả hai đã gắn bó trong nhiều cuộc trò chuyện trước đây. Khi Thiên Vũ bước vào, anh mang theo một hộp nhỏ, bên trong là những chiếc bánh quy tự tay làm.
“Anh nghĩ em có thể cần chút đồ ăn nhẹ trên máy bay,” anh nói, nụ cười thoáng hiện trên môi.
“Anh làm sao?” cô hỏi, giọng nói pha chút ngạc nhiên.
“Ừ, anh tự làm,” anh đáp, bật cười. “Đừng mong đợi quá nhiều. Anh chỉ hy vọng em không ném chúng đi.”
Cô bật cười, lần đầu tiên trong nhiều ngày qua, cô cười một cách thật lòng và nhẹ nhõm. “Cảm ơn anh. Dù sao thì, em cũng không dám lãng phí công sức của anh.”
Cả hai ngồi xuống bên nhau, tận hưởng chút thời gian cuối cùng trước khi cô rời đi. Những câu chuyện, những lời dặn dò, và cả những kỷ niệm nhỏ bé đều được nhắc lại, như thể họ muốn giữ chặt mọi điều đẹp đẽ trong khoảng thời gian này.
“Nguyệt,” Thiên Vũ bất ngờ gọi, giọng anh trầm xuống. “Anh muốn em hứa với anh một điều.”
“Điều gì vậy?” cô hỏi, ánh mắt cô nhìn anh đầy tò mò.
“Hãy hạnh phúc,” anh nói, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. “Dù ở đâu, dù làm gì, hãy nhớ rằng em xứng đáng được hạnh phúc.”
Cô khẽ gật đầu, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. “Em hứa,” cô đáp, giọng cô nhẹ nhàng. “Nhưng chỉ khi anh cũng hứa với em.”
“Hứa gì?” anh hỏi.
“Hãy giữ sức khỏe, chăm sóc bản thân, và chờ em trở về,” cô nói, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định.
“Anh hứa,” anh đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Và anh sẽ giữ lời.”
Tối hôm ấy, tại sân bay, Thiên Vũ đứng lặng lẽ bên cạnh cô khi cô chuẩn bị vào cổng kiểm tra an ninh. Cả hai không nói gì nhiều, nhưng sự im lặng ấy chứa đựng tất cả những lời muốn nói. Trước khi cô bước đi, anh bất ngờ nắm lấy tay cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
“Anh yêu em,” anh nói, giọng nói chắc chắn nhưng không giấu được chút run rẩy. “Hãy nhớ điều đó, dù em ở bất cứ nơi đâu.”
“Em cũng yêu anh,” cô đáp, giọng cô khẽ run. “Và em sẽ trở về, sớm thôi.”
Cô bước đi, để lại anh đứng đó, nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa. Lòng anh tràn đầy những cảm xúc khó tả – vừa buồn, vừa hy vọng, nhưng trên hết, là sự tin tưởng vào tình yêu mà cả hai đã cùng nhau xây dựng.
Trong những ngày đầu tiên ở đất nước xa lạ, Khả Nguyệt bận rộn với công việc, nhưng mỗi buổi tối, cô đều dành thời gian viết vào cuốn sổ mà anh đã tặng. Những dòng chữ, những cảm xúc, những hình ảnh mà cô thấy mỗi ngày – tất cả đều được ghi lại, như một cách để cô giữ kết nối với anh.
Về phần Thiên Vũ, anh lao vào công việc để khỏa lấp sự trống vắng trong lòng. Nhưng mỗi khi nhớ cô, anh lại mở điện thoại, đọc lại những tin nhắn và những hình ảnh mà cô gửi về. Những khoảng cách về địa lý dường như không còn là rào cản, bởi tình yêu của họ vẫn luôn được nuôi dưỡng qua từng dòng chữ, từng lời nói.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.