Mùa đông kéo thành phố vào những ngày lạnh giá hơn. Gió thổi qua từng con phố, mang theo hơi lạnh cắt da, nhưng trong lòng Thiên Vũ và Khả Nguyệt, một ngọn lửa ấm áp đã dần thắp sáng. Tình yêu giữa họ không còn là những bước đi chậm rãi đầy cẩn trọng nữa, mà là sự khẳng định, sự tin tưởng rằng cả hai đã sẵn sàng cùng nhau đối mặt với tương lai.
Buổi sáng, khi Thiên Vũ đang bận rộn tại bệnh viện, điện thoại anh rung lên. Một cuộc gọi từ Khả Nguyệt.
“Anh nghe đây,” giọng anh trầm ấm vang lên qua điện thoại.
“Anh bận không?” giọng cô nhẹ nhàng, mang chút ngập ngừng.
“Không bận đến mức không thể nói chuyện với em,” anh đáp, nụ cười hiện lên trên môi dù cô không nhìn thấy. “Có chuyện gì vậy?”
“Em... em vừa nhận được một tin tức,” cô nói, giọng cô thoáng chút lo lắng. “Anh có thể gặp em được không? Em nghĩ em cần anh.”
“Chắc chắn rồi,” anh nói ngay, không chút do dự. “Anh sẽ đến ngay.”
Thiên Vũ gặp cô tại quán cà phê quen thuộc. Khi anh bước vào, cô đã ngồi đó, tay khuấy nhẹ tách trà trước mặt, ánh mắt cô nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Anh bước đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.
“Có chuyện gì vậy?” anh hỏi, giọng anh đầy sự quan tâm.
Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên một nỗi lo lắng mà anh chưa từng thấy. “Em vừa nhận được lời mời tham gia một dự án ảnh ở nước ngoài,” cô nói, giọng nói nhẹ nhưng rõ ràng. “Dự án kéo dài một năm.”
Anh khựng lại trong giây lát, nhưng rồi anh gật đầu, ánh mắt anh vẫn dịu dàng. “Đó là một cơ hội tuyệt vời, Nguyệt. Em đã làm rất tốt để có được điều này.”
“Nhưng em không biết có nên nhận lời không,” cô nói, giọng cô trở nên nhỏ hơn. “Em sợ rằng, nếu em đi, chúng ta sẽ lại phải xa nhau.”
“Em nghĩ rằng anh sẽ để điều đó xảy ra sao?” anh hỏi, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Anh tin vào em, và anh tin vào chúng ta. Nếu đây là điều em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ em.”
“Nhưng em sợ...” cô khẽ nói, giọng cô mang chút run rẩy. “Sợ rằng, khoảng cách sẽ khiến mọi thứ thay đổi.”
“Khoảng cách không làm thay đổi tình yêu thật sự,” anh nói, giọng anh chắc chắn. “Điều duy nhất có thể làm thay đổi là sự thiếu tin tưởng. Và anh tin em, hơn bất kỳ điều gì.”
Câu nói của anh khiến cô khựng lại. Cô không biết phải đáp lại thế nào, nhưng lòng cô dâng lên một cảm giác an ủi khó tả. Cô biết rằng, dù quyết định của cô là gì, anh vẫn sẽ ở đó, ủng hộ cô.
Họ rời quán cà phê khi trời đã bắt đầu tối. Gió lạnh thổi qua con phố, nhưng cả hai không vội vã. Họ bước đi bên nhau, chậm rãi nhưng đầy ý nghĩa.
“Em nghĩ rằng, có lẽ em nên thử,” cô bất ngờ nói, phá tan sự im lặng.
“Thử gì?” anh hỏi, quay sang nhìn cô.
“Thử chấp nhận dự án ấy,” cô đáp, giọng cô nhẹ nhàng. “Em không muốn hối tiếc vì đã từ bỏ một cơ hội lớn. Và em nghĩ rằng, nếu có anh bên cạnh, em có thể vượt qua được mọi thứ.”
“Anh luôn ở bên em,” anh nói, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương. “Dù em ở đâu, anh cũng sẽ luôn ở đây, chờ em.”
Cô nhìn anh, đôi mắt cô long lanh trong ánh đèn vàng. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng cô đầy cảm xúc. “Cảm ơn vì đã tin em.”
“Không cần cảm ơn,” anh đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Bởi vì anh biết rằng, em xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất.”
Đêm ấy, khi trở về nhà, Khả Nguyệt ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tay cầm chiếc khăn tay mà Thiên Vũ đã tặng cô. Cô biết rằng, quyết định này không hề dễ dàng, nhưng với sự ủng hộ của anh, cô cảm thấy mình có đủ sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách.
“Chúng ta sẽ làm được,” cô tự nhủ, ánh mắt cô dừng lại trên ánh sáng lấp lánh của thành phố bên ngoài. “Bởi vì chúng ta đã tìm thấy nhau.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.