Chương 16

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 18:54:11

Một tuần trôi qua kể từ buổi tối Khả Nguyệt mở lòng với Thiên Vũ bên bờ sông. Dù chưa chính thức nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ của họ đã bước sang một giai đoạn mới. Sự căng thẳng, dè dặt trước đây dần biến mất, nhường chỗ cho những cảm xúc chân thật hơn.


Buổi sáng hôm ấy, Thiên Vũ đang chuẩn bị rời bệnh viện thì nhận được tin nhắn từ Khả Nguyệt: “Tối nay anh có rảnh không? Em muốn nhờ anh một chuyện.”


Anh không do dự mà nhắn lại ngay: “Tất nhiên rồi. Gặp em ở đâu?”


Câu trả lời của cô khiến anh hơi bất ngờ: “Nhà em. Mẹ em muốn gặp anh.”


Dòng chữ ngắn ngủi ấy làm anh khựng lại trong giây lát. Anh không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy. Nhưng thay vì cảm thấy áp lực, anh chỉ mỉm cười. Anh biết rằng đây là cơ hội để anh chứng minh sự nghiêm túc của mình, không chỉ với cô, mà còn với gia đình cô.




Buổi tối, Thiên Vũ đứng trước cửa nhà Khả Nguyệt, tay cầm một giỏ hoa quả tươi – món quà đơn giản nhưng ý nghĩa mà anh muốn gửi đến mẹ cô. Anh hít một hơi sâu, rồi nhấn chuông. Cánh cửa mở ra, và Khả Nguyệt đứng đó, trong chiếc váy giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ thanh thoát.


“Anh đến rồi,” cô nói, nụ cười nhẹ hiện trên môi. “Vào đi, mẹ em đang chờ.”


Bước vào nhà, anh không khỏi cảm thấy hồi hộp. Dù đã quen biết mẹ cô từ trước, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp bà trong vai trò một người đang cố gắng giành lại trái tim của con gái bà.


“Mẹ, đây là Thiên Vũ,” Khả Nguyệt giới thiệu, giọng nói mang chút nhẹ nhàng nhưng không kém phần trang trọng. “Chắc mẹ còn nhớ anh ấy.”


Bà cười, ánh mắt hiền từ nhìn anh. “Nhớ chứ. Làm sao mẹ quên được. Thiên Vũ, vào đây ngồi đi, đừng ngại.”


Cả ba ngồi xuống bàn ăn, nơi đã bày sẵn một vài món ăn nhẹ mà mẹ Khả Nguyệt chuẩn bị. Bà bắt đầu hỏi han về công việc, cuộc sống của anh trong những năm qua. Thiên Vũ trả lời từng câu hỏi với sự chân thành, không ngần ngại chia sẻ về những khó khăn mà anh đã trải qua, cũng như lý do khiến anh quyết định quay lại và tìm kiếm Khả Nguyệt.


“Cậu biết đấy,” mẹ cô nói, giọng nói chậm rãi nhưng đầy ý tứ. “Nguyệt nhà tôi đã rất khó khăn để vượt qua khoảng thời gian cậu rời đi. Nó không nói ra, nhưng tôi biết nó đã chịu đựng rất nhiều.”


“Con biết,” anh đáp, giọng anh trầm xuống. “Và đó là lý do con sẽ làm mọi thứ để bù đắp. Con biết rằng không dễ để lấy lại niềm tin, nhưng con sẵn sàng dành cả đời mình để chứng minh rằng con nghiêm túc.”


Lời nói của anh khiến bà khẽ gật đầu, như một lời thừa nhận ngầm. Nhưng bà không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và chuyển sang những câu chuyện nhẹ nhàng hơn.




Khi buổi tối kết thúc, Thiên Vũ đứng trước cửa nhà cùng Khả Nguyệt, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự biết ơn. “Cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội này,” anh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.


“Anh làm tốt lắm,” cô đáp, nụ cười thoáng qua trên môi. “Mẹ em không dễ dàng đồng ý, nhưng em nghĩ bà đã hiểu được sự chân thành của anh.”


“Anh sẽ không làm em thất vọng,” anh nói, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định.


Cô nhìn anh, lòng tràn đầy những cảm xúc khó tả. “Chúc anh ngủ ngon, Thiên Vũ,” cô nói, trước khi quay vào nhà.




Ngày hôm sau, Thiên Vũ nhận được một tin nhắn từ mẹ Khả Nguyệt: “Cảm ơn cậu vì buổi tối hôm qua. Tôi tin rằng cậu thật lòng. Nhưng cậu phải nhớ, tình yêu không chỉ là lời hứa, mà còn là hành động.”


Đọc tin nhắn ấy, anh không thể ngăn mình mỉm cười. Anh biết rằng bà không chỉ đang thử thách anh, mà còn đang nhắc nhở anh về trách nhiệm mà anh cần gánh vác nếu muốn bảo vệ mối quan hệ này. Anh nhắn lại: “Cảm ơn cô. Con sẽ không phụ lòng cô và Nguyệt.”




Buổi tối hôm đó, khi Thiên Vũ đang chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, anh nhận được cuộc gọi từ Khả Nguyệt.


“Anh đang làm gì thế?” cô hỏi, giọng cô có chút nhẹ nhàng hơn thường lệ.


“Anh vừa về nhà thôi,” anh đáp. “Có chuyện gì sao?”


“Không, chỉ là... em muốn cảm ơn anh,” cô nói, giọng cô có chút ngập ngừng. “Cảm ơn anh vì đã không từ bỏ.”


“Anh không bao giờ có ý định từ bỏ,” anh nói, giọng nói đầy sự chắc chắn. “Em biết mà.”


“Ừ,” cô đáp, một khoảng lặng nhỏ xuất hiện trước khi cô nói tiếp. “Thiên Vũ, em nghĩ rằng... em đã sẵn sàng.”


Câu nói ấy khiến anh khựng lại. “Sẵn sàng cho điều gì?” anh hỏi, giọng anh khẽ run.


“Sẵn sàng để tin anh thêm một lần nữa,” cô nói, giọng cô nhỏ nhưng đầy cảm xúc. “Nhưng anh phải hứa với em, rằng anh sẽ không làm em thất vọng.”


“Anh hứa,” anh đáp, giọng anh tràn đầy sự kiên định. “Anh sẽ không bao giờ để em phải hối hận.”


Trong khoảnh khắc ấy, dù không nhìn thấy nhau, nhưng cả hai đều biết rằng họ đã thực sự tìm lại được nhau, vượt qua mọi tổn thương và nỗi sợ hãi của quá khứ.

Novel79, 22/12/2024 18:54:11

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện