Một ngày mới lại bắt đầu, thành phố vẫn náo nhiệt như thường lệ. Nhưng với Thiên Vũ, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng hơn kể từ buổi đi chơi hôm trước với Khả Nguyệt. Anh cảm nhận rõ rằng khoảng cách giữa họ đã rút ngắn đáng kể. Sự dè dặt và phòng bị trong ánh mắt cô đã không còn quá rõ rệt, thay vào đó là sự thoải mái và thậm chí đôi khi là những nụ cười thật lòng.
Buổi sáng hôm ấy, Thiên Vũ đến bệnh viện như thường lệ. Công việc của một bác sĩ bận rộn khiến anh luôn phải di chuyển giữa các phòng khám và khu điều trị. Nhưng giữa những giờ phút căng thẳng ấy, hình ảnh của Khả Nguyệt vẫn thường xuyên xuất hiện trong tâm trí anh – nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng của cô dưới ánh hoàng hôn hôm trước khiến anh không khỏi thấy lòng mình ấm áp.
Khi vừa hoàn thành ca thăm khám buổi sáng, điện thoại anh rung lên. Là một tin nhắn từ Khả Nguyệt: “Tối nay em rảnh, mình đi đâu đó được không?”
Anh nhìn dòng tin nhắn, bất giác mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hẹn anh kể từ khi họ gặp lại nhau. Điều này, dù nhỏ nhặt, nhưng đối với anh, đó là một bước tiến lớn.
“Tất nhiên rồi. Em muốn đi đâu?” anh nhắn lại.
Câu trả lời đến ngay sau đó: “Anh chọn đi, em tin anh.”
Buổi tối, Thiên Vũ chọn một quán ăn nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố – một nơi không quá xa hoa nhưng lại ấm cúng và yên tĩnh. Anh biết rằng cô không thích những nơi ồn ào, và anh muốn cô cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên anh.
Khi Khả Nguyệt bước vào quán, Thiên Vũ không thể rời mắt khỏi cô. Cô mặc một chiếc váy dài màu kem, đơn giản nhưng tinh tế, khiến cô trông như một làn gió mát lành giữa không gian yên bình của quán. Cô mỉm cười khi nhìn thấy anh, và nụ cười ấy như thắp sáng cả buổi tối của anh.
“Em đến sớm hơn anh nghĩ,” anh nói khi cô ngồi xuống.
“Em không muốn để anh chờ,” cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng. “Và em cũng muốn có thêm thời gian để tận hưởng buổi tối này.”
Câu nói của cô khiến lòng anh ấm lại. Cả hai nhanh chóng gọi món và bắt đầu trò chuyện. Họ nói về công việc, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, và cả những kỷ niệm cũ. Thiên Vũ nhận ra rằng cô đã thoải mái hơn khi nhắc đến những ngày tháng trước đây – không còn sự lảng tránh hay nỗi buồn trong ánh mắt cô.
“Em có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau không?” anh hỏi, giọng nói mang chút trầm tư.
Cô dừng lại, đôi mắt thoáng chút mơ màng. “Có lẽ là không,” cô nói. “Em nghĩ, sau tất cả, chúng ta đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời nhau.”
“Anh đã từng nghĩ vậy,” anh thừa nhận. “Nhưng thời gian trôi qua, anh nhận ra rằng, không ai có thể thay thế được em trong trái tim anh.”
Cô nhìn anh, ánh mắt cô đầy cảm xúc. Nhưng thay vì trả lời, cô chỉ khẽ cười. Đó không phải là nụ cười né tránh, mà là nụ cười của một người đang dần chấp nhận những điều cô từng cố gắng trốn tránh.
Sau bữa tối, cả hai quyết định đi dạo bên bờ sông gần đó. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu sáng con đường lát đá, tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhưng không kém phần yên bình. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương thơm thoảng qua từ những bụi hoa ven đường.
“Em nhớ nơi này không?” anh hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm về phía dòng sông lấp lánh ánh sáng.
“Nhớ chứ,” cô đáp, giọng nói mang chút hoài niệm. “Đây là nơi chúng ta từng đến vào ngày kỷ niệm đầu tiên.”
“Ngày đó, anh đã rất lo lắng,” anh nói, bật cười. “Anh sợ rằng em sẽ không thích nơi này.”
“Nhưng em đã thích,” cô nói, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Vì lúc đó, em không quan tâm đến nơi chốn. Em chỉ quan tâm đến người đi cùng em.”
Lời nói của cô khiến anh khựng lại. Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt anh tràn đầy sự xúc động. “Vậy bây giờ thì sao?” anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. “Em có còn quan tâm đến người đi cùng em không?”
Cô im lặng, ánh mắt cô dừng lại trên mặt sông phẳng lặng. “Thiên Vũ,” cô nói, giọng nói nhỏ nhẹ. “Em đã từng rất sợ khi nghĩ đến việc mở lòng thêm một lần nữa. Nhưng giờ đây, em nghĩ rằng... có lẽ em đã sẵn sàng.”
Câu nói ấy như một tia sáng thắp lên trong lòng anh. Anh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào – đó là sự hạnh phúc, sự nhẹ nhõm, và cả sự biết ơn. Anh bước tới gần cô hơn, nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt anh dịu dàng nhìn thẳng vào cô.
“Cảm ơn em,” anh nói, giọng nói khẽ run lên. “Cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội này.”
Cô mỉm cười, nụ cười thật lòng mà anh đã chờ đợi suốt 5 năm qua. “Đừng làm em thất vọng lần nữa, được không?”
“Anh hứa,” anh đáp, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định. “Anh sẽ không bao giờ để mất em thêm một lần nào nữa.”
Cả hai đứng đó, bên bờ sông lấp lánh ánh sáng, như thể thời gian đã dừng lại chỉ để dành riêng khoảnh khắc này cho họ. Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết rằng, họ đã thực sự tìm thấy nhau một lần nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.