Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, phủ một lớp sáng dịu lên mọi vật trong căn phòng nhỏ của Khả Nguyệt. Đêm qua, cô không ngủ được. Những lời mẹ cô nói, những ánh mắt tò mò của dì Lan, và cả những ký ức về Thiên Vũ cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô, khiến cô không thể nào bình yên.
Cô ngồi bên bàn làm việc, tay xoay xoay chiếc khăn tay mà Thiên Vũ tặng. Những đường thêu tinh xảo trên chiếc khăn như nhắc nhở cô về sự chân thành và kiên nhẫn của anh. Nhưng liệu cô có thể bước qua những tổn thương cũ để chấp nhận anh thêm một lần nữa?
Chuông điện thoại reo lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Là một cuộc gọi từ Thiên Vũ.
“Chào buổi sáng, em đã dậy chưa?” giọng nói trầm ấm của anh vang lên, khiến lòng cô bất giác dịu lại.
“Dậy rồi,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình thản. “Có chuyện gì sao?”
“Anh định rủ em đi chơi hôm nay,” anh nói, giọng anh có chút ngập ngừng. “Chỉ là một buổi đi dạo thôi. Nếu em không bận.”
Cô thoáng lưỡng lự, nhưng rồi khẽ mỉm cười. “Được thôi. Gặp anh ở đâu?”
“Anh sẽ đến đón em,” anh nói, giọng anh như nhẹ nhõm hơn. “Hẹn em lát nữa.”
Một giờ sau, Thiên Vũ xuất hiện trước cửa nhà cô, trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans, trông anh có vẻ bình dị nhưng vẫn rất cuốn hút. Khả Nguyệt bước ra, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc buông xõa tự nhiên. Cả hai nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng ánh mắt họ đủ để truyền tải những cảm xúc mà lời nói không thể diễn tả.
“Anh định đưa em đi đâu?” cô hỏi khi cả hai bước vào xe.
“Một nơi mà anh nghĩ em sẽ thích,” anh đáp, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Cứ chờ xem.”
Chiếc xe lăn bánh qua những con đường nhộn nhịp của thành phố, rồi rẽ vào một con đường nhỏ dẫn đến một công viên rộng lớn. Đó là một nơi mà Khả Nguyệt chưa từng đến trước đây, nhưng ngay khi bước xuống xe, cô đã cảm thấy một sự bình yên lạ thường.
Công viên được bao phủ bởi những hàng cây cao rợp bóng mát, tiếng chim hót líu lo trên cành và một hồ nước lớn ở trung tâm, mặt nước phẳng lặng như gương. Một vài gia đình đang thả diều trên bãi cỏ xanh mướt, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười nói vang vọng trong không gian.
“Em thích không?” anh hỏi, ánh mắt dõi theo phản ứng của cô.
“Rất thích,” cô đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Nơi này thật đẹp. Làm sao anh tìm được nó?”
“Anh tình cờ biết đến khi đi công tác,” anh nói. “Và anh nghĩ, nếu có cơ hội, anh muốn đưa em đến đây.”
Họ bước chậm rãi bên nhau, đi dọc theo lối đi lát đá ven hồ. Thiên Vũ kể cho cô nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong công việc, những bệnh nhân mà anh từng gặp, những thách thức mà anh đã vượt qua. Cô lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc mỉm cười, cảm nhận rõ hơn về con người anh – không chỉ là một người yêu cũ, mà còn là một người đàn ông đầy trách nhiệm và ấm áp.
“Anh lúc nào cũng bận rộn như vậy sao?” cô hỏi, giọng nói mang chút tò mò.
“Bận rộn, nhưng anh không thấy mệt,” anh đáp, ánh mắt anh hướng về phía mặt hồ. “Anh nghĩ, khi làm những điều mình yêu thích, thời gian trôi qua rất nhanh.”
Cô khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cô bắt đầu cảm thấy một sự gần gũi mà cô tưởng rằng mình đã đánh mất từ lâu.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, cả hai ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ven hồ. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả không gian, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, khiến không khí trở nên dịu mát.
“Em có hối hận không?” Thiên Vũ bất ngờ hỏi, phá tan sự im lặng.
Cô quay sang nhìn anh, thoáng ngạc nhiên. “Hối hận về điều gì?”
“Về những gì đã qua,” anh đáp, giọng anh trầm xuống. “Về việc chúng ta từng xa nhau.”
Cô im lặng một lúc lâu, như đang cân nhắc câu trả lời. “Em không biết,” cô nói, giọng nói nhỏ nhẹ. “Có những lúc em cảm thấy hối tiếc, nhưng cũng có lúc em nghĩ rằng, nếu không có những ngày tháng đó, em sẽ không biết trân trọng hiện tại.”
Anh khẽ gật đầu, như đồng tình với câu nói của cô. “Anh cũng vậy,” anh nói. “Anh đã từng trách mình rất nhiều, nhưng anh nghĩ, chính những sai lầm đó đã đưa anh đến đây, với em.”
Cả hai im lặng, để mặc cho những lời nói ấy lắng đọng trong không gian. Trong khoảnh khắc ấy, dường như không có gì tồn tại ngoài họ – hai con người đang cố gắng hàn gắn một mối quan hệ đầy tổn thương, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Khi họ rời khỏi công viên, trời đã tối hẳn. Ánh đèn đường vàng nhạt soi sáng con đường nhỏ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhưng không kém phần yên bình. Thiên Vũ dừng xe trước nhà cô, nhưng lần này, anh không vội nói lời tạm biệt.
“Cảm ơn em vì hôm nay,” anh nói, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. “Anh thật sự rất vui khi được ở bên em.”
“Em cũng vậy,” cô đáp, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Cảm ơn anh đã kiên nhẫn.”
“Với em, anh sẽ luôn kiên nhẫn,” anh nói, giọng nói đầy sự chân thành.
Cô nhìn anh, lòng tràn đầy những cảm xúc mà cô không thể gọi tên. “Chúc anh ngủ ngon, Thiên Vũ,” cô nói, trước khi quay vào nhà.
Anh ngồi lại trong xe, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa. Lòng anh nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Anh biết rằng, dù hành trình này còn dài, nhưng ít nhất, họ đã đi được một đoạn đường không hề nhỏ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.