Một buổi chiều nắng vàng nhẹ, ánh mặt trời chiếu rọi lên từng góc phố quen thuộc, phủ một lớp ánh sáng dịu dàng nhưng không quá chói chang. Khả Nguyệt bước chậm rãi trên con đường dẫn đến quán cà phê gần studio của cô. Đó là nơi cô và Thiên Vũ thường xuyên gặp nhau trong những tuần gần đây – không hẹn trước, nhưng dường như cả hai đều ngầm hiểu rằng đây là không gian chung của họ.
Khi cô đến nơi, Thiên Vũ đã ngồi sẵn ở góc quen thuộc gần cửa sổ, tay cầm một tách cà phê và chăm chú đọc tài liệu y khoa. Ánh sáng chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt anh, khiến anh trông trầm tĩnh nhưng vẫn đầy sức hút.
“Anh luôn đến sớm,” cô nói khi bước lại gần.
Anh ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ. “Anh chỉ muốn chắc chắn rằng mình có thời gian để chờ em, nếu em đến.”
Cô ngồi xuống, gọi một tách trà xanh như thường lệ. “Anh lúc nào cũng vậy. Luôn chu đáo và kiên nhẫn.”
“Đó là cách duy nhất để anh có thể bù đắp,” anh nói, giọng nói đầy chân thành. “Anh biết mình đã làm em tổn thương rất nhiều, và anh không thể mong đợi mọi thứ sẽ trở lại bình thường ngay lập tức.”
Câu nói của anh khiến cô khựng lại. Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn vào tách trà trước mặt mình. Trong lòng cô, một cảm giác mơ hồ len lỏi – một sự an ủi, nhưng cũng xen lẫn nỗi sợ.
“Anh không cần phải quá nặng nề như vậy,” cô nói, giọng nói nhỏ nhẹ. “Em không còn trách anh nữa. Nhưng đôi khi, em nghĩ rằng có những vết thương sẽ không bao giờ lành.”
“Anh không mong chúng sẽ lành ngay,” anh đáp, ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định. “Anh chỉ mong rằng, từng chút một, chúng ta có thể cùng nhau chữa lành.”
Câu nói ấy, dù đơn giản, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới cảm xúc mà cô không thể ngó lơ. Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng thật lòng. “Có lẽ, em cũng nên học cách tin tưởng lần nữa.”
Cuộc trò chuyện giữa họ bị gián đoạn khi điện thoại của Khả Nguyệt reo lên. Là một cuộc gọi từ mẹ cô. Cô nghe máy, và giọng nói của mẹ cô vang lên, có chút lo lắng.
“Nguyệt, tối nay về nhà ăn cơm nhé,” mẹ cô nói. “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì vậy mẹ?” cô hỏi, lòng thoáng chút lo lắng.
“Một người bạn cũ của con muốn gặp con,” mẹ cô đáp, nhưng không nói rõ hơn. “Về nhà rồi mẹ sẽ kể.”
Sau khi cúp máy, Khả Nguyệt ngồi lặng đi vài giây. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô, nhưng cô nhanh chóng gạt nó sang một bên. Cô quay lại với Thiên Vũ, cố giữ vẻ bình thường.
“Mẹ em muốn em về nhà tối nay,” cô nói, cố gắng chuyển chủ đề. “Có lẽ em phải về sớm.”
“Không sao,” anh đáp, khẽ gật đầu. “Nhưng nếu em cần anh, hãy gọi anh. Anh sẽ luôn ở đây.”
Buổi tối, khi bước vào ngôi nhà quen thuộc, Khả Nguyệt đã thấy mẹ cô đang ngồi trong phòng khách cùng một người phụ nữ lớn tuổi. Người phụ nữ ấy trông quen thuộc, nhưng phải mất vài giây, cô mới nhận ra đó là dì Lan – một người bạn thân của gia đình cô từ những ngày cô còn nhỏ.
“Dì Lan!” cô thốt lên, bước tới ôm người phụ nữ. “Dì về nước từ khi nào vậy?”
“Dì vừa mới về thôi,” dì Lan đáp, nụ cười hiền hậu hiện lên trên gương mặt. “Dì có nghe mẹ con nói rằng con đã trưởng thành và giỏi giang lắm. Dì rất tự hào.”
Cả ba ngồi xuống, trò chuyện một lúc lâu. Dì Lan kể về những năm tháng sống ở nước ngoài, về những thay đổi trong cuộc sống của mình. Nhưng khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề tình cảm, Khả Nguyệt trở nên lúng túng.
“Mẹ con nói con vẫn chưa kết hôn,” dì Lan nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị. “Một cô gái xinh đẹp và tài năng như con chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi.”
“Dì à, chuyện đó không cần phải vội,” Khả Nguyệt đáp, cố gắng giữ giọng bình thản. “Con còn nhiều thứ muốn làm trước khi nghĩ đến chuyện đó.”
“Nhưng có một người mẹ con nhắc đến,” dì Lan tiếp tục, ánh mắt đầy tò mò. “Là một chàng bác sĩ, đúng không?”
Câu nói ấy khiến Khả Nguyệt khựng lại. Cô quay sang nhìn mẹ mình, nhưng mẹ cô chỉ cười nhẹ, không nói gì. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả – vừa ngượng ngùng, vừa lúng túng, nhưng cũng pha lẫn chút ấm áp.
“Thiên Vũ,” mẹ cô bất ngờ nói, phá tan sự im lặng. “Mẹ nghĩ cậu ấy là một người tốt. Con nên suy nghĩ nghiêm túc về cậu ấy.”
Khả Nguyệt không biết phải nói gì. Cô không ngờ rằng mẹ cô lại biết nhiều về Thiên Vũ đến vậy, và việc này khiến cô nhận ra rằng anh đã âm thầm tác động đến cuộc sống của cô nhiều hơn cô nghĩ.
Đêm đó, khi về đến phòng mình, Khả Nguyệt ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh nhưng đầy tâm sự. Cô cầm chiếc khăn tay mà Thiên Vũ đã tặng, lòng tràn đầy những cảm xúc phức tạp.
Cô biết rằng trái tim mình đã bắt đầu mở ra, nhưng liệu cô có đủ can đảm để bước tiếp không? Và nếu bước tiếp, liệu cô có thể đặt hết niềm tin vào anh một lần nữa?
Câu hỏi ấy khiến cô trăn trở, nhưng đồng thời cũng khiến cô nhận ra rằng, cô không muốn mất anh thêm một lần nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.