Một ngày mới bắt đầu với bầu trời trong xanh và không khí dịu nhẹ. Thành phố trở lại với nhịp sống hối hả của nó, nhưng đối với Khả Nguyệt, lòng cô lại nhẹ nhàng hơn sau bữa tối với Thiên Vũ. Cô không thể phủ nhận rằng, dù những vết thương trong lòng chưa hoàn toàn lành, nhưng sự hiện diện của anh đã dần làm tan chảy những bức tường mà cô dựng lên suốt 5 năm qua.
Buổi sáng, khi đang làm việc tại studio, điện thoại cô rung lên. Là một tin nhắn từ Thiên Vũ: “Trưa nay em rảnh không? Anh muốn mời em ăn trưa. Chỉ là một bữa ăn đơn giản thôi.”
Cô nhìn dòng tin nhắn, lòng thoáng chút lưỡng lự. Nhưng rồi cô mỉm cười và nhắn lại: “Được thôi. Gặp anh ở đâu?”
Quán ăn mà Thiên Vũ chọn là một nơi nhỏ xinh nằm trong một góc khuất của thành phố, nơi mà ít người biết đến. Không gian ấm cúng với những chiếc bàn gỗ giản dị và hương thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi.
“Anh luôn biết cách chọn những nơi như thế này,” cô nói khi ngồi xuống. “Yên tĩnh và dễ chịu.”
“Anh nghĩ rằng em sẽ thích,” anh đáp, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. “Và anh muốn chúng ta có thể nói chuyện thoải mái hơn.”
“Chuyện gì vậy?” cô hỏi, ánh mắt thoáng chút dò xét.
Thiên Vũ khẽ nghiêng người về phía trước, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô. “Anh muốn hỏi em một điều,” anh nói, giọng nói mang theo sự chân thành. “Em nghĩ gì về việc bắt đầu lại?”
Câu hỏi của anh khiến cô khựng lại. Cô không ngờ rằng anh lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhất là khi mọi thứ giữa họ vẫn còn mơ hồ. Cô đặt chiếc cốc trong tay xuống bàn, ánh mắt lảng tránh một chút.
“Thiên Vũ,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút do dự. “Em không chắc rằng chúng ta có thể quay lại như trước đây. Quá khứ... quá nhiều điều đã xảy ra.”
“Anh không muốn quay lại như trước,” anh đáp, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định. “Anh muốn bắt đầu lại, từ đầu. Dù có khó khăn thế nào, anh cũng sẵn sàng.”
Cô nhìn anh, đôi mắt cô đầy cảm xúc mà cô cố gắng che giấu. “Em cần thời gian,” cô nói, giọng nói nhỏ hơn. “Anh biết đấy, những tổn thương không thể lành chỉ trong một sớm một chiều.”
“Anh biết,” anh đáp, giọng nói trầm xuống. “Và anh sẵn sàng chờ. Nhưng anh cần em biết rằng anh thật sự nghiêm túc.”
Cô không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Những chiếc lá cây rì rào trong gió, như phản chiếu sự rối bời trong lòng cô. Cô biết rằng mình không thể trốn tránh mãi, nhưng để mở lòng một lần nữa, cô cần thêm thời gian để đối diện với chính mình.
Sau bữa ăn, cả hai quyết định đi dạo trong công viên gần đó. Những tán cây cao rợp bóng mát, tiếng chim hót líu lo trên cành, và không gian thoáng đãng mang lại cảm giác dễ chịu. Họ bước chậm rãi bên nhau, không ai nói gì, nhưng sự im lặng ấy không hề ngột ngạt.
“Em có bao giờ nghĩ đến tương lai không?” Thiên Vũ bất ngờ hỏi, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“Tương lai?” cô nhắc lại, khẽ cười. “Em nghĩ ai cũng nghĩ đến nó. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
“Anh muốn biết,” anh nói, giọng nói nhẹ nhàng. “Liệu trong tương lai của em, anh có thể là một phần không?”
Câu hỏi của anh khiến cô khựng lại. Cô dừng bước, quay sang nhìn anh, đôi mắt cô đầy cảm xúc mà cô không thể giấu được. “Thiên Vũ, em không biết,” cô nói, giọng nói nhỏ nhẹ. “Nhưng em nghĩ, có lẽ em cần học cách buông bỏ quá khứ trước khi nghĩ đến tương lai.”
“Anh sẽ giúp em,” anh nói, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định. “Anh sẽ ở bên em, dù có phải mất bao lâu.”
Cả hai đứng đó, dưới những tán cây rợp bóng mát, để mặc cho những cảm xúc len lỏi vào từng lời nói. Đối với Thiên Vũ, đó là một lời hứa. Còn với Khả Nguyệt, đó là một tia hy vọng, dù nhỏ nhoi, nhưng đủ để khiến trái tim cô bắt đầu mở ra.
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ dần trở nên thoải mái hơn. Họ không còn ngại ngùng như trước, thậm chí còn thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện. Những cuộc trò chuyện kéo dài từ công việc, cuộc sống, cho đến những kỷ niệm cũ. Dù không nói ra, nhưng cả hai đều biết rằng họ đang dần tiến lại gần nhau hơn.
Một buổi chiều, khi cả hai cùng đi dạo trên con phố quen thuộc, Thiên Vũ bất ngờ dừng lại trước một cửa hàng nhỏ. “Anh muốn vào đây một chút,” anh nói, nụ cười thoáng qua trên môi.
Cô theo anh bước vào, và ngay lập tức nhận ra đây là một cửa hàng bán những món đồ lưu niệm nhỏ xinh. Anh bước đến một góc, nơi trưng bày những chiếc khăn tay thêu tay tinh xảo.
“Em còn nhớ chiếc khăn tay mà anh từng tặng em không?” anh hỏi, ánh mắt nhìn cô đầy ý nghĩa.
Cô khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng chút bối rối. “Nhớ chứ. Nhưng tại sao anh lại nhắc đến nó?”
“Vì anh nghĩ, đã đến lúc chúng ta cần một khởi đầu mới,” anh nói, cầm lấy một chiếc khăn tay trắng với đường thêu tinh tế. “Anh muốn tặng em một chiếc khăn khác. Không phải để thay thế cái cũ, mà là để đánh dấu một khởi đầu mới.”
Cô nhìn anh, lòng tràn đầy những cảm xúc mà cô không thể gọi tên. Cô biết rằng, với anh, đây không chỉ là một món quà, mà còn là một lời hứa – một lời hứa rằng anh sẽ luôn ở bên cô, dù quá khứ có ra sao.
“Cảm ơn anh,” cô nói, giọng nói khẽ run lên. “Vì tất cả.”
Cả hai bước ra khỏi cửa hàng, tay cô cầm chiếc khăn tay mới, lòng cô tràn đầy những cảm xúc phức tạp. Dưới ánh chiều tà, họ bước đi bên nhau, không cần nói gì, nhưng trong lòng đều hiểu rằng một điều gì đó đã thay đổi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.