Chương 11

Dưới Ánh Mặt Trời, Có Anh Và Em

Novel79 22/12/2024 18:45:53

Sau những ngày dài làm việc tại ngôi làng nhỏ, đoàn tình nguyện trở lại thành phố. Chiếc xe chở cả đoàn lăn bánh trên con đường ngoằn ngoèo giữa những cánh đồng lúa xanh mướt, để lại phía sau những kỷ niệm ấm áp và những lời cảm ơn chân thành của người dân. Trong không khí ấy, Thiên Vũ và Khả Nguyệt ngồi lặng lẽ ở hai góc đối diện của xe. Dù không nói gì, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng chạm nhau, như những lời không cần thốt thành tiếng.


Khi xe về đến thành phố, mọi người nhanh chóng tạm biệt nhau để trở lại với công việc thường nhật. Khả Nguyệt xách theo túi đồ của mình, chuẩn bị gọi xe về nhà thì Thiên Vũ bước tới.


“Anh đưa em về nhé,” anh nói, ánh mắt đầy chân thành.


Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ gật đầu. “Cũng được.”


Họ bước đi bên nhau trên con phố tấp nập, dòng người xung quanh như những bóng mờ vội vã. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai dường như chỉ có mình nhau, mặc dù vẫn còn một khoảng cách mơ hồ giữa họ.




Chiếc xe lăn bánh chậm rãi qua những con phố quen thuộc. Khả Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhưng trong lòng lại tràn đầy suy nghĩ. Những ngày ở làng đã giúp cô thấy rõ hơn về con người của Thiên Vũ – sự tận tâm, kiên nhẫn và chân thành mà anh dành cho mọi người, đặc biệt là cô. Nhưng dù vậy, những tổn thương cũ vẫn còn đó, như một vết sẹo mà thời gian chưa thể xóa nhòa.


“Em có mệt không?” giọng nói của Thiên Vũ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.


Cô quay lại, lắc đầu nhẹ. “Không, em ổn. Còn anh?”


“Anh ổn,” anh đáp, khẽ cười. “Chỉ là, anh nghĩ mình nên hỏi em một điều.”


“Điều gì?” cô hỏi, ánh mắt dò xét.


“Em đã suy nghĩ gì về những ngày vừa qua?” anh hỏi, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành. “Về anh, về chúng ta.”


Câu hỏi của anh khiến cô khựng lại. Cô không biết phải trả lời thế nào. Những ngày qua, cô đã cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, nhưng nỗi sợ vẫn là rào cản lớn nhất. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.


“Thiên Vũ,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Em không thể phủ nhận rằng em đã bắt đầu nghĩ khác về anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ sẽ dễ dàng. Em vẫn cần thời gian.”


“Anh hiểu,” anh đáp, giọng nói đầy cảm thông. “Anh không mong em phải quyết định ngay bây giờ. Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em.”


Câu nói của anh khiến lòng cô chùng xuống. Cô không ngờ rằng anh lại kiên nhẫn đến vậy. Cô khẽ gật đầu, như một lời đáp lại sự chân thành của anh.




Những ngày sau đó, cả hai trở lại với công việc thường nhật. Dự án ở làng đã kết thúc, nhưng hình ảnh của Thiên Vũ vẫn luôn hiện diện trong tâm trí Khả Nguyệt. Những lúc rảnh rỗi, cô thường nhìn lại những bức ảnh mà mình đã chụp ở làng. Trong số đó, có không ít bức ảnh chụp Thiên Vũ – lúc anh đang khám bệnh, lúc anh trò chuyện với những đứa trẻ, và cả khoảnh khắc anh mỉm cười khi nhìn cô từ xa.


Cô biết rằng trái tim mình đã bắt đầu thay đổi, nhưng lý trí lại không cho phép cô dễ dàng bước tiếp. Những tổn thương trong quá khứ đã dạy cô rằng tình yêu không phải lúc nào cũng mang lại hạnh phúc. Cô sợ rằng nếu mở lòng lần nữa, cô sẽ lại phải đối mặt với nỗi đau.


Một buổi chiều, khi đang làm việc tại quán cà phê quen thuộc, điện thoại của cô reo lên. Là Thiên Vũ. Cô thoáng do dự trước khi nhấc máy.


“Em đang bận không?” giọng nói của anh vang lên, trầm ấm như mọi khi.


“Không, em đang làm việc một chút,” cô đáp, cố giữ giọng bình thản. “Có chuyện gì vậy?”


“Anh muốn mời em ăn tối,” anh nói, giọng nói mang theo chút ngập ngừng. “Chỉ là một bữa ăn, không có ý gì khác. Em thấy sao?”


Cô im lặng một lúc, rồi khẽ nói. “Được thôi. Gặp anh ở đâu?”


“Anh sẽ gửi địa chỉ cho em,” anh nói, giọng anh thoáng chút nhẹ nhõm. “Cảm ơn em.”




Buổi tối, Khả Nguyệt đến nhà hàng mà Thiên Vũ đã chọn. Đó là một nơi không quá sang trọng, nhưng lại ấm cúng và yên tĩnh. Anh đã chọn một bàn gần cửa sổ, nơi ánh đèn vàng dịu dàng chiếu sáng từng góc nhỏ của không gian.


“Cảm ơn em vì đã đến,” anh nói khi cô ngồi xuống.


“Không có gì,” cô đáp, ánh mắt thoáng lướt qua anh. “Dù sao thì, em cũng cần một bữa ăn tử tế sau cả ngày làm việc.”


Cả hai bật cười, và không khí dần trở nên thoải mái hơn. Họ nói về công việc, về những kỷ niệm ở làng, và cả những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Dù cuộc trò chuyện không đi sâu vào những vấn đề nhạy cảm, nhưng đối với cả hai, đó là một bước tiến quan trọng.


“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ăn tối cùng nhau không?” Thiên Vũ hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự hoài niệm.


“Nhớ chứ,” cô đáp, khẽ cười. “Anh đã quên đặt bàn, và chúng ta phải đứng đợi hơn một giờ đồng hồ.”


“Và em đã trách anh suốt cả buổi tối,” anh nói, bật cười. “Nhưng cuối cùng, em vẫn nói rằng đó là một buổi tối tuyệt vời.”


“Vì em không muốn làm anh buồn thôi,” cô nói, ánh mắt nhìn xa xăm.


“Nhưng anh biết em đã thật sự vui,” anh nói, giọng anh trở nên nghiêm túc hơn. “Giống như tối nay. Anh rất vui vì em đã đến.”


Cô nhìn anh, lòng tràn đầy những cảm xúc mà cô không thể gọi tên. Cô biết rằng anh đang nỗ lực để bù đắp, và cô cũng biết rằng trái tim mình đã bắt đầu đáp lại. Nhưng liệu điều đó có đủ để cô vượt qua nỗi sợ trong lòng?


Buổi tối kết thúc trong không khí nhẹ nhàng và đầy hy vọng. Khi họ rời khỏi nhà hàng, anh đưa cô về nhà. Trước khi cô bước vào cửa, anh khẽ nói: “Cảm ơn em, vì tất cả.”


Cô dừng lại, quay sang nhìn anh. “Em cũng cảm ơn anh. Vì đã kiên nhẫn.”


Cả hai đứng đó, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, như thể mọi thứ xung quanh đều lùi lại phía sau. Và trong khoảnh khắc ấy, họ đều biết rằng một điều gì đó quan trọng đã thay đổi.

Novel79, 22/12/2024 18:45:53

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện