Chương 1
Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay vào một buổi chiều mùa thu, khi bầu trời phủ một sắc vàng ấm áp lẫn chút u ám của những đám mây xám trôi lững lờ. Lục Thiên Vũ kéo vali bước ra khỏi cổng sân bay, ánh mắt bình thản quét qua dòng người đang vội vã với những điểm đến của riêng họ. Mọi thứ xung quanh anh dường như không thay đổi, từ tiếng còi xe inh ỏi trên đường đến hương thơm nhẹ của hoa dại vương trên gió. Nhưng trong lòng anh, lại là một cảm giác rất khác – sự trống rỗng khó diễn tả, như thể anh đang trở về một nơi quen thuộc mà lại xa lạ vô cùng.
Anh hít sâu một hơi, để làn không khí lạnh buốt của thành phố quen thuộc len lỏi vào phổi. "Đã 5 năm rồi," anh thầm nghĩ. Nơi này từng là tất cả của anh – nơi anh sinh ra, lớn lên, yêu, và rồi để lại phía sau một đoạn ký ức mà anh vẫn không thể xóa nhòa. Mỗi con đường, mỗi góc phố đều in dấu những kỷ niệm mà anh không muốn đối diện, nhưng lần này, anh không thể lẩn tránh được nữa.
Lục Thiên Vũ bước lên chiếc taxi mà anh đã gọi từ ứng dụng. Người tài xế, một người đàn ông trung niên, mỉm cười hỏi: "Cậu muốn đi đâu?" Anh dừng lại một giây, không biết mình thực sự muốn gì.
"Trung tâm thành phố," anh đáp ngắn gọn, mắt nhìn lơ đãng ra ngoài cửa kính.
Trong suốt hành trình, những ký ức từ 5 năm trước dồn dập ùa về, như những thước phim tua nhanh nhưng đủ để khắc sâu từng chi tiết. Nụ cười rạng rỡ của cô dưới ánh nắng hè, giọng nói trong trẻo mỗi khi cô gọi tên anh, và cả ánh mắt tổn thương trong lần cuối cùng họ gặp nhau. Anh tự hỏi, liệu cô có còn nhớ đến anh không? Hay trong những năm tháng qua, anh đã chỉ còn là một ký ức mờ nhạt trong cuộc sống của cô?
"Không," anh tự trả lời. "Cô ấy chắc chắn đã quên rồi." Dù cố tỏ ra bình thản, nhưng sâu thẳm bên trong, anh không thể ngăn mình hy vọng – hy vọng rằng, ở một nơi nào đó trong trái tim cô, vẫn còn một chỗ dành cho anh.
Khi taxi dừng lại trên con phố trung tâm, Thiên Vũ bước xuống và chậm rãi bước đi, để dòng người hối hả quanh anh cuốn đi mọi cảm giác nặng nề. Con đường này từng là nơi anh và cô dạo bước cùng nhau mỗi buổi tối. Cửa hàng hoa nhỏ ở góc đường vẫn còn đó, với những bó hoa tươi rực rỡ được sắp xếp gọn gàng. Nhưng người bán hoa già đã được thay bằng một cô gái trẻ, và ánh sáng từ bảng hiệu cũng khác đi nhiều.
Anh dừng chân trước một quán cà phê nhỏ, nơi mà ngày xưa họ thường ngồi cùng nhau. Quán vẫn giữ nguyên vẻ giản dị với tấm rèm trắng và những chậu cây xanh treo lủng lẳng trước hiên. Nhìn vào bên trong, anh bất giác nhớ đến nụ cười của cô mỗi khi khuấy tách cà phê nóng. Cô luôn bảo rằng, "Cà phê ở đây đắng nhưng thơm, giống như anh vậy – khó gần nhưng khiến người ta say mê."
Lòng anh chợt thắt lại. Cảm giác này thật mâu thuẫn – vừa muốn bước vào để tìm lại hình bóng xưa, vừa sợ hãi rằng mình sẽ không tìm thấy gì ngoài khoảng trống lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, từ phía xa, một bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt của anh. Cô gái ấy đang bước ra từ cửa quán cà phê, tay ôm chặt một túi giấy nhỏ, mái tóc dài đen nhánh buông xõa qua vai. Trái tim Thiên Vũ như ngừng đập trong khoảnh khắc. Là cô – Trần Khả Nguyệt. Dù 5 năm đã trôi qua, nhưng anh vẫn nhận ra cô ngay lập tức. Vẻ ngoài của cô không thay đổi nhiều, chỉ có đôi mắt là sâu lắng hơn, như thể đã trải qua nhiều điều trong cuộc sống.
Anh đứng sững lại, không dám tiến thêm bước nào. Cô không nhìn thấy anh, bước đi chậm rãi trên con đường lát đá, vẻ mặt yên bình. Trong giây phút ấy, mọi cảm giác trống rỗng trong lòng Thiên Vũ như được lấp đầy, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi cũng len lỏi vào từng suy nghĩ. Anh sợ cô sẽ quay đầu lại, sợ ánh mắt cô nhìn anh không còn sự dịu dàng ngày nào.
Nhưng số phận dường như không cho phép anh trốn tránh. Bất chợt, Khả Nguyệt quay lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh. Thời gian như ngừng lại.
"Anh..." cô lắp bắp, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa không tin nổi. "Thiên Vũ?"
Cổ họng anh như nghẹn lại. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng tất cả ngôn từ đều biến mất. Cuối cùng, anh chỉ có thể thốt lên hai từ đơn giản: "Đã lâu không gặp."
Cả hai đứng đó, im lặng nhìn nhau trong vài giây dài đằng đẵng. Dòng người vội vã lướt qua họ, như những nhân chứng thầm lặng cho một cuộc tái ngộ đầy xúc cảm.
"Anh trở về rồi sao?" Khả Nguyệt hỏi, đôi mắt cô ánh lên một cảm xúc mà Thiên Vũ không thể gọi tên – có lẽ là sự ngạc nhiên, nhưng cũng có chút gì đó giống như nỗi buồn.
"Ừ, anh trở về rồi," anh đáp, giọng nói khẽ như gió thoảng.
Cô gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Trước khi anh kịp hỏi thêm, cô đã quay lưng bước đi, hòa vào dòng người trên phố. Thiên Vũ đứng đó, cảm giác như cả thế giới của mình vừa bị cuốn đi theo bóng lưng mảnh mai của cô.
"5 năm rồi," anh thì thầm, mắt vẫn dõi theo cô. "Lần này, anh sẽ không để em đi nữa."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.