Từ Di Nhiên ngồi tựa lưng vào thành đầu giường trong phòng bệnh, mặt mày cau có bực bội nhìn những người xung quanh cười không ngậm miệng, kẻ cười thành tiếng lớn nhất lại là A Nhĩ.
Từ Di Nhiên hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận thấp giọng hỏi: “Vui lắm sao?”
“Không phải.” A Nhĩ ngưng cười, vờ khổ tâm giải thích: “Chị bị như vậy mọi người dĩ nhiên lo cho chị, nhưng nghĩ đến sắp tới có cháu, tự dưng miệng em nó lại bị kéo lên.”
Từ Di Nhiên lấy hơi lên, vừa xoay người định lấy gối ném A Nhĩ thì Cố Dã ngồi bên cạnh vội ôm người cô giữ lại, nghiêm trọng nhắc nhở: “Bác sĩ nói em bị động thai, không được cử động mạnh.”
“Phải đó, mày làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến cháu mẹ.” Bà Từ nhân cơ hội cao giọng chen lời vào cảnh báo, trên mặt kiềm chế như thế nào cũng đậm ý cười.
Từ Di Nhiên không cam tâm mặt nhăn mày nhó, quay sang nhìn Cố Dã với biểu cảm bất lực, thẫn thờ nói: “Làm sao có thai được, em đã cấy...”
Vừa nói Từ Di Nhiên vừa kéo ống tay áo cao lên, đến khi không tìm thấy que *** ở bắp tay liền ngồi bất động, vẻ mặt vô cùng sững sờ.
Đến lúc này, Từ Di Nhiên mới nhớ lại sự cố bị thương lần trước lúc cứu Cố Dã, khi may vết thương y tá đã nhắc nhưng cô lại không chú ý.
“Tiêu rồi.” Từ Di Nhiên đờ đẫn thốt lên: “Hết rồi.”
Cả phòng bệnh, ngoại trừ Từ Di Nhiên, từ Cố Dã đến A Nhĩ, Tu Kiệt, ông bà Từ và mẹ Cố Dã đều hào hứng ra mặt, chỉ riêng người phụ nữ mang thai kia khóc không ra nước mắt.
Từ Di Nhiên có thai, bị Cố Dã và bố mẹ hai bên giám sát chặt chẽ, kể cả ông bà Từ trước đó không muốn sống chung vì mất tự do cũng đã chuyển sang.
Chủ yếu trong nhà đều hiểu tính cách của Từ Di Nhiên, làm việc gì cũng chẳng thể nhẹ nhàng, thời kỳ đầu mang thai lại cực kỳ nhạy cảm.
Kiều Lục Nghị vừa nghe báo Từ Di Nhiên có thai, không chỉ ký giấy cho cô nghỉ phép một năm, còn rộng rãi chuyển khoản thưởng nóng, con số không tuyệt đối không dưới chín số.
Mỗi ngày, cấp dưới của Từ Di Nhiên đều đặn ghé qua tặng đồ bổ hỏi thăm, nghe thì cô rất có vẻ được nhiều người quý mến, nhưng thực tế chuyện Từ Di Nhiên an phận giống như việc xã hội bớt một tệ nạn.
Giờ giấc sinh hoạt của Từ Di Nhiên hoàn toàn bị đảo lộn, vấn đề vì luôn trong trạng thái buồn ngủ, mỗi ngày ngủ đến mười mấy tiếng là chuyện bình thường.
Một tháng sau ngày phát hiện bị động thai, ngay buổi tối tái khám về, nửa đêm Từ Di Nhiên bỗng bị thức giấc không rõ lý do, thấy không có Cố Dã bên cạnh liền xuống giường ra ngoài kiểm tra.
Tầng trên không sáng đèn, Từ Di Nhiên đi xuống dưới nhà, từ ở cầu thang đã nghe tiếng than thở của bà Từ vang lên: “Ngàn lần cầu mong đứa nhỏ sinh ra đừng giống Di Nhiên, không thì hỏng bét.”
A Nhĩ cười khì khì thích thú: “Vậy bác lo là phải rồi, chị тһô Ьạᴏ như vậy lúc bị động thai cũng chẳng hề hấn, đứa nhỏ nhất định hưởng gen của chị không ít.”
“Càng không được!” Bà Từ nhấn giọng lên cao, trong lời nói có chút hoảng hốt: “Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày tôi phải đi chùa cầu mong cháu tôi đừng giống mẹ nó.”
Nghe cuộc bàn tán rì rầm dưới phòng khách, Từ Di Nhiên ngồi ở bậc thang bĩu môi, sau đó lại buồn chán thở dài.
Ban đầu Từ Di Nhiên muốn tranh thủ lúc còn sức khỏe kiếm thật nhiều tiền, cùng Cố Dã và gia đình đi hưởng thụ cuộc sống rồi mới tính đến chuyện có con, kết quả cô lại để xảy ra sơ suất, dự tính chưa kịp thực hiện đã bị một đứa bé cắt ngang.
“Sao em lại ngồi đây?”
Nghe tiếng Cố Dã, Từ Di Nhiên thoát khỏi suy nghĩ ngẩng đầu lên, anh ngồi xổm trước mặt cô, nở nụ cười dịu dàng: “Đói không? Anh nấu gì ăn nhé?”
“Em không đói.” Từ Di Nhiên mất tinh thần nói, dáng vẻ lúc này vô cùng thê lương: “Đột nhiên lại bị mất tự do.”
“Cái gì?” Cố Dã lên giọng ở cuối câu, chân mày nhướn lên, từ trong mắt phóng ra tia cảnh cáo.
Nhận ra lời nói của mình có vấn đề, Từ Di Nhiên vội vã lắc đầu, nhanh chóng phân trần: “Ý em là chúng ta mất tự do.”
Cố Dã cong môi cười ôn nhu, vòng tay ôm lấy Từ Di Nhiên bế về phòng.
Vào trong phòng, đặt Từ Di Nhiên ngồi xuống giường, lúc này Cố Dã mới chậm rãi lên tiếng phân tích: “Về chuyện này đáng lẽ em phải mừng mới đúng.”
“Tại sao?” Từ Di Nhiên nghệt mặt ra hỏi.
“Trước đây em không biết tiết chế, cũng may giống nòi vẫn chưa bị em làm cho tuyệt chủng.”
Từ Di Nhiên hiểu ra liền cười từng tiếng ngắt quãng, biểu cảm dần chuyển sang đen tối.
Nhưng Cố Dã nhắc lại, Từ Di Nhiên lại nuối tiếc cho thời xưng bá, khi đó cô không chỉ có quyền lực ở ngoài, khi ở nhà anh cũng răm rắp nghe theo lời cô.
Giờ đây, Từ Di Nhiên muốn làm gì cũng phải thông qua ý Cố Dã, nửa lời cũng không thể kháng nghị.
Đối với đàn em cấp dưới, bọn họ từ sớm đã xem cô là một bà bầu yếu đuối, nếu có trêu chọc hay trêu tức cô cũng không sợ bị cô đánh.
Ngẫm về thời “vàng son”, Từ Di Nhiên lại càng khao khát quay trở về quá khứ, được tự do tung hoành ngang dọc mà không phải bị giam lỏng trong sự kiểm soát của Cố Dã và bố mẹ, hay mỗi hành động cử chỉ đều cứng nhắc vì đứa nhỏ trong bụng.
Bắt gặp Từ Di Nhiên ngồi ngẩn người, vẻ mặt đầy tiếc nuối, Cố Dã hiểu một người quen với lối sống phóng khoáng của Từ Di Nhiên rất khó để học cách điều chỉnh cuộc sống đi vào khuôn phép.
Nhưng hiện thực không thể thay đổi, chuyện quan trọng lớn nhất cả đời người hiện đang nằm trong bụng Từ Di Nhiên, nếu không cẩn thận thì chỉ sợ rằng ngay chính cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ rồi Cố Dã mở lời lay chuyển Từ Di Nhiên, trong lòng anh vốn cũng chẳng dễ chịu: “Bà xã, em ráng chịu đựng một chút, chỉ trong một năm là xong.”
Trạng thái Từ Di Nhiên càng lúc càng sa sút, một năm không phải là con số nhỏ, chưa kể khi đứa nhỏ sinh ra lại càng có nhiều áp lực.
Trong lúc tâm trí mơ màng, Từ Di Nhiên đầu óc trống rỗng, buộc miệng thốt ra: “Em không muốn sinh đứa nhỏ này.”
Cố Dã ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mắt Từ Di Nhiên, trên khuôn mặt dịu dàng thường thấy tràn ngập mây đen thất vọng.
Cố Dã biết rõ chuyện Từ Di Nhiên mang thai sẽ bắt cô chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng đứa bé đó là con cả hai, là kết tinh của tình yêu, chính miệng cô lại nói không muốn khiến trong anh lập tức dâng lên sự hụt hẫng tột độ.
Bầu không khí hạ xuống âm độ, giữa không gian yên tĩnh chỉ còn vang lên tiếng hơi thở, Cố Dã hạ tầm mắt, không muốn ép buộc Từ Di Nhiên, cũng không thể lừa dối hiện thực rằng cô không cần đứa bé.
Cố Dã đứng dậy, nét mặt trở nên ảm đạm, miễn cưỡng cất tiếng: “Nếu em đã nói như vậy, tùy em quyết định.”
Nói xong Cố Dã liền quay lưng rời khỏi phòng, đôi môi Từ Di Nhiên mấp máy muốn lên tiếng giữ anh lại nhưng không đủ can đảm.
Nhìn thái độ thất vọng của Cố Dã, Từ Di Nhiên biết bản thân mình đã sai, cô quá ích kỷ khi không nghĩ cho cảm nhận của anh và cả sự tồn tại của con.
Từ Di Nhiên thở dài chán nản, trong lòng sinh ra cảm giác ấm ức, cao giọng gọi trong mếu máo: “Ông xã!”
Cửa phòng bỗng bật mở, Từ Di Nhiên suýt khóc bị Cố Dã làm cho giật mình cạn nước mắt, tròn mắt nhìn anh đứng ở cửa mỉm cười chờ đợi như đang nghĩ cô đổi ý.
Đã đến nước này không còn cách nào khác ngoài chấp nhận, Từ Di Nhiên bày ra vẻ mặt cam chịu, chậm chạp mở miệng nói: “Em đói rồi.”
Khóe môi Cố Dã càng cong lên cao hơn, anh khẽ gật nhẹ đầu, từ biểu cảm đến ánh mắt đều ngập ý cưng chiều, nhẹ giọng nhắc: “Em nghỉ đi, anh nấu xong sẽ mang lên.”
Từ Di Nhiên cố nặn ra một nụ cười hết sức miễn cưỡng, cánh cửa vừa đóng lại liền nhăn nhó ngồi nghiêng ngồi ngả không cam tâm
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.