Thẩm Thanh Thu trăm triệu lần không nghĩ tới, túi gấm Lạc Băng Hà trịnh trọng lạ thường giao cho y trước khi bế quan, mãi cho tới tận bây giờ mới phá bỏ phong ấn, lại là tròng mắt Hoạ Võng trăm tuổi.
Nhạc Thanh Nguyên nhìn Thẩm Thanh Thu đột nhiên rơi vào trầm mặc, ánh mắt ngừng lại như mất hồn, tay phải siết chặt trên đù*, quan tâm hỏi: “Thanh Thu? Thân thể không khoẻ ư?”
Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không nghe thấy Nhạc Thanh Nguyên nói gì, nhanh chóng liên kết lại mọi chuyện trong trí nhớ với nhau, ngẫm lại, lòng nhanh chóng nặng nề.
Theo giả thiết của “Cuồng ngạo tiên ma đồ”, mắt Hoạ Võng trăm tuổi có thể chống bách độc cho người sử dụng. Năm đó khi đánh phó bản giếng yêu, y còn tự miệng dạy cho mọi người biết. Hoạ Võng trăm tuổi tuy quý hiếm ít ỏi, nhưng lại hung hãn dị thường, không thể một tay xử lý xong phó bản, cuối cùng phải dùng kết giới giải quyết.
Nên là Lạc Băng Hà làm sao có được nó? Có từ lúc nào? Sao đột nhiên cố tình muốn đưa thứ này cho y?
Bỗng, trong đầu Thẩm Thanh Thu chợt lướt qua một suy nghĩ, “Không Thể Giải”.
Không đúng, không có khả năng.
Lạc Băng Hà không thể biết mình sẽ trúng Không Thể Giải, cũng không thể đoán trước được, nên không thể có khả năng cố ý đưa mắt Hoạ Võng cho y bảo vệ thân thể. Hơn nữa, theo tuyến thời gian, giai đoạn y trúng Không Thể Giải đã qua từ lâu, nếu Lạc Băng Hà biết hết mọi chuyện đời trước, hoàn toàn không thể tới tận bây giờ mới giao cho y.
Thẩm Thanh Thu cố gắng gạt bỏ suy nghĩ này, cùng lúc đó, một suy nghĩ trái ngược hoàn toàn vụt lên.
Lạc Băng Hà… Thật sự biết tất cả ư?
Y trúng Không Thể Giải là lúc Ma tộc xâm lấn, Thẩm Thanh Thu chậm rãi nhớ lại chuyện này, từ từ ngẫm lại. Vừa nhớ lại, suy nghĩ trong đầu căng thẳng, tay chân cứng đờ.
… Y nhớ ra. Lạc Băng Hà thật sự từng tới kết giới hồ Hoạ Võng.
Năm đó khi làm phó bản Bác Bì Khách ở Song Hồ Thành, y vì cứu vớt cục diện, không quan tâm mà bạo tẩu linh lực, kết quả thành ra hôn mê bất tỉnh đáng mất mặt suốt mấy ngày. Sau khi tỉnh lại, Lạc Băng Hà cũng không ở bên cạnh, mà đã tới kết giới hồ nước lạnh Hoạ Võng. Y nhớ lúc đó, Lạc Băng Hà chủ động nhắc tới nhiệm vụ, lại tự nguyện đề cử mình đi.
Khi đó Thẩm Thanh Thu còn chưa nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm lại cẩn thận, nghĩ sao cũng thấy kiểu hành động này, không phù hợp với tính cách làm gì thì làm cũng chẳng để ý của Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà sẽ không vì một nhiệm vụ chẳng hề khẩn cấp, chưa đợi mình tỉnh lại đã rời đi mất.
Trừ khi còn một chuyện gì quan trọng hơn nữa đối với Lạc Băng Hà, sẽ lập tức xảy ra, làm hắn không dám thong thả thêm chút nào.
Y tỉnh lại trên Thanh Tĩnh Phong mấy ngày sau, đã nhận được nhắc nhở về phó bản Ma tộc xâm lấn, trong trận đấu thứ ba, Thiên Chùy trưởng lão bị Lạc Băng Hà thẳng tay ***. Khi đó Thẩm Thanh Thu cũng khiếp sợ như mọi người, vì trong ấn tượng của y Lạc Băng Hà tuy không dung túng cho hành động đánh lén của Thiên Chùy, nhưng mà Lạc Băng Hà còn trong thời kỳ tiểu bạch hoa thiện lương chính trực, khả năng cao nhất là hắn ra tay răn dạy mới đúng, chứ tuyệt đối không lãnh khốc quyết tuyệt thẳng tay Gi*t luôn.
Trừ lần đó ra, y nhớ rõ, Lạc Băng Hà sau khi quay về từ hồ Họa Võng, kỳ thật bắt đầu xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma. Sau đó lại bị Sa Hoa Linh làm bị thương, hẳn đó là nguyên do.
Thẩm Thanh Thu bắt đầu nhớ lại, xâu chuỗi tất cả các chuyện từ đầu tới cuối một lần. Một khi có kíp nổ, mọi thứ sẽ nổ tung mạnh mẽ khó ngờ.
… Hơn nữa chuyện này, hình như tất cả đều ẩn ẩn hướng y tới một suy nghĩ đã từ lâu, lại bị y tự tay dập tắt.
Thẩm Thanh Thu ngơ ngác nhìn tròng mắt Họa Võng trong tay, cảm giác có thứ gì đó bị xốc lên, hóa thành một đường.
Tay Thẩm Thanh Thu run lên, nhất thời suy nghĩ hỗn loạn. Một bàn tay vươn tới, ấm áp nhẹ nhàng đặt lên cổ tay y.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Nhạc Thanh Nguyên. Nhạc Thanh Nguyên dùng linh lực thăm dò một lát, nhẹ nhàng thở hắt ra, cẩn thận nhìn vào mắt y, thấp giọng nói: “Thanh Thu, sắc mặt đệ kém quá, có phải xảy ra chuyện gì không?” Dừng một lát, lại nói: “Cho dù có chuyện gì, cũng đừng lo lắng, ta luôn ở cùng đệ.”
Lòng Thẩm Thanh Thu ấm áp, muốn cười trấn an Nhạc Thanh Nguyên, lại nhận ra căn bản không nhấc khóe miệng lên được: “Ta…”
Một vị chưởng môn cách đó không xa chợt bật dậy, chung trà lăn trên đất. Thẩm Thanh Thu nghe kính tinh thạch trước mặt phát ra tiếng vang, hình ảnh trong kính đột nhiên đen sì!
“Sao lại thế này??? Những thứ đó là gì?!!!”
“Không ổn, là Linh Ưng! Linh Ưng bị gì đó Gi*t mất rồi!!”
“Tình huống không ổn rồi! Ta chưa từng gặp loại ma vật như thế!”
Trên đài cao hỗn loạn, tất cả mọi người bật dậy, mặt Nhạc Thanh Nguyên tái nhợt, tiến lên mấy bước, đi tới trước kính tinh thạch còn có thể xem được tình hình trong tuyệt địa cốc.
Chỉ thấy trong kính chiếu cảnh tuyệt địa cốc, không biết là ma vật gì lẻn vào, những ma vật hung ác vốn không nên xuất hiện lũ lượt bò ra không ngừng, đệ tử tham dự trở tay không kịp, ầm ầm rút kiếm ngăn đón, không ngừng thét thảm thiết, thương vong nặng nề.
Thẩm Thanh Thu không chần chờ, đi vào giữa mọi người, nhanh chóng nói: “Chưởng môn sư huynh, xem ra có kẻ để ma vật lẻn vào, làm hại đệ tử tân tú các phái rồi. Trước mắt cách tốt nhất là chúng ta vào cứu viện, không thể mở kết giới, không thể tiếp tục chần chờ!”
Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình không chờ nổi nữa, có một số chuyện, nhất định phải nói rõ với Lạc Băng Hà. Y ẩn ẩn nhận ra, Lạc Băng Hà đưa túi gấm cho y, tới bây giờ túi gấm mới mở ra, tựa như ám chỉ một loại nhắc nhở gì đó với y.
Lạc Băng Hà đang đợi y.
Chờ y đưa ra lựa chọn lần nữa.
Nhạc Thanh Nguyên chau mày, trầm giọng dùng nội lực nói với mọi người: “Chư vị, chuyện không thể điều tra kịp, trước mắt phải thoát khỏi nguy cơ này đã. Thương Khung Sơn ta nguyện dẫn đầu vào hang động cứu viện đệ tử, chư vị nếu có ý này, xin đừng chần chờ nữa.” Dứt lời, tay siết Huyền Túc bên hông, trầm tĩnh nhìn mọi người Thương Khung Sơn.
Đề cử này được đáp lại nhiệt tình, dù sao để tham dự lần này, đa số các môn phái đều cử đệ tử xuất sắc tới, gánh vác kỳ vọng của môn phái, nếu thiệt mạng ở đây, đúng là khiến người ta không thể không đau lòng.
Thẩm Thanh Thu đi ngay sau Nhạc Thanh Nguyên, lúc sắp tới cửa kết giới, Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói với y: “Thanh Thu, đệ thật sự ổn ư? Hay là đi chung với ta đi?”
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chưởng môn sư huynh, nơi tuyệt địa cốc cần cứu viện, đi cùng nhau, hiệu suất chỉ sợ không cao. Ta đây cũng muốn đi tìm Lạc Băng Hà ngay, chắc chắc sẽ cẩn thận, chưởng môn sư huynh cũng phải vạn sự cẩn thận.”
Nhạc Thanh Nguyên muốn nói lại thôi, nhìn y một cái, cuối cùng không mở miệng, gật đầu.
Thẩm Thanh Thu thi lễ với hắn, nhảy lên Tu Nhã kiếm, lát sau đã bay tới một hướng khác.
Bay trên cao, có thể thấy không ít nơi cuồn cuộn khói đen, ma khí dày đặc. Tay áo Thẩm Thanh Thu tràn đầy gió lạnh, tóc bị thổi loạn, cũng không rảnh mà vén lại. Lúc đi ngang qua dòng suối bên rừng cây, lập tức thu kiếm lại giữa không trung, cầm trong tay, mũi chân đáp lên cành lên, nhảy xuống chút nữa, không tiếng động dừng bên dòng suối.
Thẩm Thanh Thu vừa chạm đất, đã bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Thi thể khắp nơi.
Có điều, cũng không phải thi thể người.
Thẩm Thanh Thu cẩn thận dò đi mấy bước, nhận ra thi thể ma vật Nữ Oán Triền, nhện đầu quỷ ngổn ngang khắp nơi, hoặc treo trên cây, hoặc nổi trong nước suối, máu xanh lục bắn tung tóe khắp nơi. Giờ khắc này, ngoại trừ tiếng người ta nói chuyện và tiếng nức nở, ma vật phụ cận tựa hồ cũng sợ hãi, không dám tới gần.
Cách rừng cây không xa, một đám đệ tử hoảng sợ túm tụm với nhau, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như thần tiền giáng trần, mắt lập tức sáng ngời, như ong vỡ tổ ùa tới, vây quanh y.
“Thẩm tiền bối, chuyện này là sao thế…”
“Nhiều ma vật như thế! Bọn ta, bọn ta căn bản đánh không lại…”
“Hu hu hu hu ta muốn ra ngoài, ta muốn tìm sư phụ…”
“Đừng khóc, ngươi chỉ biết khóc thôi!”
Thẩm Thanh Thu giơ tay bảo im lặng, hỏi: “Chỗ này xảy ra chuyện gì? Thi thể ma vật này là thế nào?”
Một đệ tử còn tính là bình tĩnh đáp: “Khi nãy chúng ta mệt mỏi, nhóm sư muội muốn tới bên suối uống nước, không ngờ trong suối lại có thứ này… Sau đó ma vật càng lúc càng nhiều, mọi người vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, là Lạc sư huynh bảo vệ bọn ta. Ma vật nơi này, phần lớn là Lạc sư huynh Gi*t.”
Thẩm Thanh Thu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn lại.
Lạc Băng Hà đứng trong bóng tối, ôm Chính Dương kiếm còn chưa tắt ánh sáng trong ng, đang nhìn y.
Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thanh Thu đưa tới, Lạc Băng Hà đứng thẳng người, ánh mặt có một tia chớp động, không rõ cảm xúc. Chậm rãi nâng tay lên, lau vết máu tươi bắn lên cằm hắn.
Thẩm Thanh Thu dùng chuôi Tu Nhã kiếm chỉ về một phía, nói với chúng đệ tử còn chưa hoàn hồn: “Chư vị chưởng môn tiền bối đều đã vào tuyệt địa cốc cứu viện, các ngươi đi theo hướng này, không có ma vật gì nguy hiểm, ra khỏi rừng, là có thể gặp họ.”
Mọi người bình tĩnh lại, tức khắc thấy một tia hy vọng có thể bình an ra ngoài, cũng không do dự, không bị thương đỡ người bị thương, không gãy chân cõng người gãy chân, lập tức xuất phát.
Lạc Băng Hà chậm rãi đi ra, nhẹ giọng nói: “Sư tôn quả thực rõ lòng ta như gương sáng, chẳng cần tìm, đã biết đệ tử ở đây rồi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.