Nhạc Thanh Nguyên nói rõ lý do, quả nhiên là chuyện Song Hồ Thành. Hắn nói: “Thanh Thu, ta giúp đệ sắp xếp cơ hội cho đệ tử rèn luyện, ta thấy chuyện Song Hồ Thành rất phù hợp, nên tới hỏi đệ một tiếng, có nhận được không.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu, “Chưởng môn sư huynh lo lắng rồi, Thanh Thu ít ngày nữa sẽ đi liền.”
Nhạc Thanh Nguyên nói, “Được. Sư đệ khi đệ ở bên ngoài, vạn sợ nhớ phải chú ý cẩn thận. Còn một chuyện nữa——“
Hắn đặt chung trà trong tay xuống, “Thanh Thu còn nhớ không, chuyện Họa Võng khi trước ở Sơn Thành?”
Lạc Băng Hà mang một ấm trà sứ trắng tinh xảo vào, rót thêm trà cho hai người.
Nhạc Thanh Nguyên khen ngợi nói, “Vị tiểu đồ nhi này của đệ, mấy năm nay càng thêm xuất sắc.”
Thẩm Thanh Thu rụt rè cười, không nhịn được hỏi, “Sư huynh vừa mới nói, là chuyện gì?”
Theo lý mà nói thì nên không có. Lúc trước y còn xin chỉ thị của Nhạc Thanh Nguyên, cố ý mời Chiêu Hoa Tự tới một chuyến, gia cố lại kết giới thêm mấy tầng.
Nếu như không thể dựa vào nhà nghề đệ nhất, còn dựa vào ai được nữa?
Nhạc Thanh Nguyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, cười cười, “Sư đệ đừng lo lắng, cũng không phải chuyện gì phiền phức. Chiêu Hoa Tự giúp chúng ta gia cố kết giới xong, vẫn luôn là Thương Khung Sơn Phái cho người đi kiểm tra gia cố định kỳ, mấy năm nay các phong thay nhau đi, lần này cũng tới lượt Thanh Tĩnh Phong rồi.”
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở hắt ra, gật đầu, “Chuyện này thì dễ. Chờ xong chuyện Song Hồ Thành về, Thanh Thu sẽ phái đệ tử đi kiểm tra ngay.”
Còn tìm ai thì, còn cần suy nghĩ thêm một chút.
Nhạc Thanh Nguyên đi rồi, Lạc Băng Hà nhìn nhìn Thẩm Thanh Thu, chậm rãi nói, “Nếu sư tôn còn lưỡng lự, không bằng sai ta đi. Dù sao sơn thành kia đệ tử cũng từng đi theo hộ tống sư tôn, vẫn có chút quen thuộc.”
Thẩm Thanh Thu hơi gật đầu.
Cũng tốt. Nhớ lại đời trước, cũng tầm này, y bắt đầu tìm ít nhiệm vụ giao cho Lạc Băng Hà rồi, dù sao đứa nhỏ này xưa này làm việc đáng tin cậy, thật sự bớt chuyện.
Thẩm Thanh Thu đứng lên, nhìn lướt qua, buột miệng thốt ra, “Bị làm sao thế này?”
Y nắm lấy cánh tay Lạc Băng Hà, nhìn vết bầm chỗ cổ tay kia.
Lạc Băng Hà như bị điện giật, muốn rút tay về, “Sư tôn… Không đáng lo đâu!”
Thẩm Thanh Thu kéo tay áo Lạc Băng Hà lên, lại thấy mấy vết trầy da xanh tím.
Lạc Băng Hà cúi đầu, không nói lời nào.
Thẩm Thanh Thu khoanh tay, giữa trán có gân xanh ẩn ẩn nảy lên: “… Lại là đám người Bách Chiến Phong, đúng không?”
Lạc Băng Hà vội vã kéo tay áo xuống, “Chẳng qua chỉ luận bàn bình thường, sư tôn đừng lo.”
Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt nhướng mày lên, “Luận bàn bình thường? Một đám chọi một mình ngươi?”
Lạc Băng Hà siết cổ tay bị thương, nhìn Thẩm Thanh Thu, nhẹ giọng nói, “Sư tôn đừng lo, cho dù thế này, họ cũng chưa chắc có thể thắng được đệ tử.”
Vâng vâng vâng, biết nam chính đại đại trâu bò nhất quyển sách này rồi!
Nhưng mà vậy thật sự có lợi cho giao lưu học tập lành mạnh à!
Xem ra, y nhất định phải dành thời gian, tới chỗ Liễu Thanh Ca ngồi rồi.
Mấy hôm sau, hết thảy chuẩn bị xong, nhóm Thẩm Thanh Thu liền tới thẳng Song Hồ Thành.
Xe ngựa của Thẩm Thanh Thu ngừng bên sơn môn, có mấy con ngựa được xếp sẵn bên cạnh, một đám đệ tử đang dọn đồ đạc, lượn qua lượn lại, bận rộn chuẩn bị.
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt dưỡng thần trong xe, chiết phiến lay nhẹ, tâm tình thoải mái sung sướng.
Dù sao cảm giác “Kịch bản trong tay, thiên hạ ta có” rất rõ ràng.
Cảnh tượng đời trước hiện lên, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ ra cái gì, chợt mở mắt, vươn chiết phiến ra, đẩy mành lên.
Ánh mắt nhìn quanh một vòng, Thẩm Thanh Thu há miệng gọi Minh Phàm đúng lúc đi qua xe ngựa lại, “Minh Phàm, sao chỉ có chín con ngựa?”
Trong giọng, còn mang theo chút nghiêm khắc.
Minh Phàm sợ tới mức run lên, mặt như đưa đám nói, “Sư, sư tôn, những việc này, đều là Lạc sư đệ chuẩn bị…”
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, đúng lúc thấy Lạc Băng Hà xốc mành xe ngựa lên, dọn một bộ bàn cờ ngọc trắng lên xe, sau đó bắt đầu sắp xếp mấy thứ trong xe.
Thẩm Thanh Thu: …
Lạc Băng Hà lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, có hơi e thẹn cúi đầu nói, “Sư tôn, đệ tử hôm qua thân thể đột nhiên không khỏe, nếu cưỡi ngựa, sợ sẽ kéo chân sau sư tôn…”
Quỷ mới tin ngươi! Đừng có giảo biện thân thể khỏe nhất chính là ngươi đấy!
Minh Phàm bĩu môi “Hừ” một tiếng, quay đầu tránh đi.
Lạc Băng Hà như đã làm chuyện gì sai, cũng không nói nhiều, đưa một đĩa long tu tô tinh xảo tới phía Thẩm Thanh Thu, ánh mắt trông mong nhìn y.
Ầy, được rồi.
Thẩm Thanh Thu thở dài, cũng đã tới sơn môn, giờ đi tìm ngựa, cũng chẳng có khả năng.
Nhưng chỉ lúc này! Chỉ lần này! Lần sau nhất định sẽ đối xử bình đẳng tuyệt đối không nuông chiều!
Lạc Băng Hà nhìn biểu tình của Thẩm Thanh Thu, chậm rãi mỉm cười.
Xe ngựa dọc theo đại lộ đi chầm chậm, Thẩm Thanh Thu cầm hồ sơ xem mấy lần, đã ném sang một bên. Dù sao trong lòng cũng sớm biết trước, không có hứng thú để giả vờ làm vẻ nghiêm trang cẩn thận nghiên cứu, tùy tay nhặt một quyển điển tịch, lật xem lung tung.
Đương nhiên, y cũng không để Lạc Băng Hà nhàn rỗi.
Lạc Băng Hà ngồi đối diện y, thành thành thật thật chép mấy trang sách cổ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Thẩm Thanh Thu, lâu lâu bốn mắt chạm nhau, lập tức đỏ bừng mặt cúi đầu.
Thẩm Thanh Thu buông sách xoa xoa ấn đường, đẩy mành nhìn cảnh vật bên ngoài một chút, nghe thấy phía trước ẩn ẩn truyền tới tiếng cười.
Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ, thấy hai con ngựa chạy song song ven đường, có hai người cưỡi, đúng là Minh Phàm và Ninh Anh Anh.
Thẩm Thanh Thu nhìn bóng dáng nơi đó, cũng không biết họ đang nói gì, chỉ thấy hai người rất vui vẻ, thỉnh thoảng nghiêng đầu cười hi hi ha ha.
Thẩm Thanh Thu rất vui mừng.
Tuy rằng lần trước ồn ào có vẻ nghiêm trọng như thế, nhưng dù sao cũng là trẻ con, cãi nhau nhanh mà làm hòa cũng nhanh, thế mà chỉ chớp mắt đã lại hòa thuận.
Dọc theo đường đi rất yên bình, tới Song Hồ Thành, gặp Trần lão gia trong nhà vừa xảy ra chuyện, đương nhiên không tránh khỏi hàn huyên rất lâu.
Đối mặt với Trần lão gia nước mắt nước mũi đầy mặt, thiên ngôn vạn ngữ, hận không thể tóm lấy Thẩm Thanh Thu gào khóc, Thẩm Thanh Thu quyết đoán giả vờ cao lãnh, lúc nãy vào đại môn, đã nhanh nhẹn trốn vào phòng khách.
Tuy rằng, đời này cũng không có hạn chế OOC, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy cách làm đời trước của mình vô cùng sáng suốt.
Trấn an xong Trần lão gia đau lòng vì mất hai ái thiếp, đoàn người đều thu thập hành trang, yên ổn sắp xếp trong Trần phủ.
Thẩm Thanh Thu nghỉ ngơi ở phòng cho khách, nhớ tới cốt truyện đời trước, vốn cho rằng Minh Phàm sẽ tới gõ cửa phòng y, nào ngờ chạng vạng cửa phòng mở, lại là Lạc Băng Hà vào.
Thẩm Thanh Thu nhìn hồ sơ Lạc Băng Hà cầm trên tay, thấy biểu tình trên mặt hắn nặng nề, không khỏi hỏi, “Tra ra manh mối gì rồi?”
Lạc Băng Hà gật đầu, nói hết mọi chi tiết lại cho Thẩm Thanh Thu, cuối cùng nói, “Đệ tử cho rằng, là Ma tộc.”
“Ừ.” Thẩm Thanh Thu không chút ngoài ý muốn gật đầu, dừng một chút, lại nhớ tới cái gì, hỏi, “Minh Phàm và sư tỷ ngươi đâu?”
Hơn nửa buổi chiều cũng chưa thấy bóng dáng Ninh Anh Anh ầm ĩ nhất đâu, Thẩm Thanh Thu có hơi mơ hồ lo lắng trong lòng.
Lạc Băng Hà nói, “Ninh sư tỷ và Minh Phàm sư huynh cùng đi dạo chợ, giờ còn chưa về.”
Ặc, sợ là lại bị yêu quái quấy nhiễu rồi.
Còn nữa, quan hệ hai đứa nhỏ này, tốt thế từ bao giờ?
Thẩm Thanh Thu nhăn mi lại, Lạc Băng Hà cất hồ sơ vào ngăn kéo, nhẹ giọng nói, “Đệ tử phát hiện, nơi này vào đêm rất náo nhiệt, ngồi xe lâu mệt mỏi, sư tôn có muốn ra ngoài chút không?”
Thấy ánh mắt Lạc Băng Hà ngập tràn mong đợi, Thẩm Thanh Thu ma xui quỷ khiến, chậm rãi gật đầu.
Quên đi. Nếu nữ chính đã thích tìm đường ૮ɦếƭ, thì không tránh được, chỉ có thể đưa binh tới chắn tùy cơ ứng biến, lo lắng cũng vô dụng.
Lập tức, y liền cùng Lạc Băng Hà xuống chợ dạo chơi, từ từ đi dạo.
Nơi Song Hồ Thành này, rất phồn hoa, tới tối cũng không bớt náo nhiệt, chỉ thấy trên đường đèn đuốc rực rỡ, rộn ràng nhốn nháo, quán nhỏ và các cửa hàng mọc lên như nấm.
Vốn tưởng rằng sẽ rất buồn tẻ lại nhận được thêm một phần phúc lợi, tâm tình Thẩm Thanh Thu rất tốt, gió thổi lên khuôn mặt, không khỏi thần thanh khí sảng.
Lạc Băng Hà đi sát theo y, cũng không chạy loạn xem lung tung, thực sự ngoan ngoãn, quả thật toàn tâm toàn ý cùng y đi dạo.
Thẩm Thanh Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu niên, tâm hơi động, đi tới bên đường mua một túi kẹo hoa quế, nhét vào tay Lạc Băng Hà.
Kết luận từ đời trước, Lạc Băng Hà trưởng thành cũng không giống thích đồ ngọt, nhưng mà Thẩm Thanh Thu không thể chắc chắn, khẩu vị của Lạc Băng Hà có phải luôn thế không.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy, giờ Lạc Băng Hà là đứa nhóc choai choai, trẻ con mà, hẳn đều thích kẹo chứ?
Cầm túi kẹo hoa quế còn nóng đột nhiên bị nhét vào tay kia, Lạc Băng Hà ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chậm rãi siết chặt túi kẹo hoa quế.
Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà đi một trước một sau, y phục bất phàm, trừ bỏ tướng mạo đẹp không nói ra, còn mang theo khí chất phong nhã của người tu tiên, đi trong dòng người chen chúc xô đẩy dài đằng đẵng, rất nhiều kẻ quay đầu lại nhìn.
Đời trước vội vàng đối phó với Bác Bì Khách, chưa kịp tìm hiểu cảnh đẹp nơi đây, Thẩm Thanh Thu kỳ thật không biết, Song Hồ Thành buôn bán phồn hoa người tới người đi, tới đêm, đủ loại nghề, làm rất tốt.
Thẩm Thanh Thu đi tới, đột nhiên cảm thấy có làn gió thơm mát phả lên mặt, một chiếc khăn mỏng thêu hoa theo gió bay tới, dính trên vạt áo y.
“…” Thẩm Thanh Thu mặt vô biểu tình cầm lấy, ngẩng đầu, thấy mấy vị nữ tử trang điểm hoa hòe lộng lẫy, cười hi hi ha ha với y.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.