2 ngày sau...
Trịnh Như Nguyệt nhìn chiếc xe hơi đỏ chói trước mắt, từ trên xe bước xuống 1 anh chàng đẹp trai, nụ cười ấm áp ôn hòa vận trên người áo thun quần âu đơn giản.
Cô âm thầm so sánh người này với hắn, thầm bĩu môi.
"Anh đẹp trai vẫn đẹp trai hơn"
Miệng nở nụ cười vui vẻ, cô đi đến ôm nhẹ người kia, chu môi.
- Nam, lần trước xin lỗi anh nhé.
Nhật Nam cười cười ôm thân thể nhỏ bé vào lòng, búng mũi cô trách yêu.
- Anh còn tưởng em quên anh rồi đấy. Thật khiến anh đau lòng~
Cô hi hi ha ha mấy tiếng, đặt tay lên vai anh trịnh trọng tuyên bố.
- Em đây sao quên anh được. Đi, em mời anh đi ăn.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, thân hình cô có chút mập lên khiến anh nhướng mày, bóp bóp đôi má trắng nõn mềm mại khẽ than.
- Em xem em, thiếu anh sống lại tốt như vậy? Có phải hay không anh là động lực của em nha?
Khóe miệng cô giật giật, khẽ thở dài lắc đầu.
- Em biết anh dễ bị ảo tưởng, không ngờ bị nặng như thế!
Anh gõ trán cô, cười mắng.
- Dám nói anh như thế? Có tin anh ăn hay không?
Rùng mình!
Cơ thể không tự chủ khẽ run rẩy, nhớ đến hôm cùng hắn ân ái trên sô pha cô lại đau đầu, day day trán.
- Thôi bỏ đi. Đi ăn thôi
- Được
Anh thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều, mở cửa xe ý muốn cô vào.
Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên xe, cô cúi đầu muốn vào thì bị 1 bàn tay kéo lại, khuôn mặt xinh đẹp va vào bờ ngực rắn chắc, mùi thảo mộc xâm nhập toàn bộ khoang mũi. Trên đỉnh đầu phát ra giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.
- Ai đây?
Bờ vai săn chắc được bao bọc bởi áo sơ mi trắng đơn giản, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể mảnh mai - ngoài Trần Nam Dương còn ai?
Lấy 2 tay ép lên ngực hắn tạo khoảng cách, cô cười cười.
- Anh đẹp trai, bỏ em ra đã.
Hắn trừng mắt uy hiếp, cô cụp tai, ánh mắt nhìn về phía anh có chút ngại ngùng.
- Đây là Nhật Nam, bạn em.
Lại quay sang hắn, bĩu bĩu môi.
- Đây là Dương,..
- Tôi là bạn trai cô ấy!
Trịnh Như Nguyệt bị hắn cắt lời ai oán trừng mắt quát.
- Trần Nam Dương, anh...
Hắn dùng tay bịt lại miệng nhỏ của cô, nhìn anh đang đứng ngơ ngác nói.
- Làm phiền rồi. Tôi mang cô ấy đi trước.
Không thèm nhìn anh lấy 1 lần, hắn 1 tay bịt miệng 1 tay mở cửa xe, nhét cô vào trong sau đó lên xe đi mất.
Nhật Nam ngớ người, âm thanh mang phần không tin nổi.
- Người yêu đâu ra thế?
Khó hiểu mở cửa xe, nhấn ga phóng đi mất.
__________
- Anh làm gì thế? Sao lại nói như vậy?
Cô khó hiểu quát ầm lên, này thái độ gì a!
Kít!
Cốp!
Hắn phanh gấp khiến đầu cô đập vô xe, cô oa oa kêu đau khiến hắn không nỡ, tháo dây an toàn nhoài qua ôm cô.
- Đừng lại gần hắn. Anh không thích~
Trịnh Như Nguyệt ôm trán ngước nhìn, ngay lập tức nhận được 1 nụ hôn đột ngột. Miệng nhỏ bị đầu lưỡi hắn xâm nhập như vũ bão, không khí trong khoang miệng bị hắn hút hết khiến cô phải mở miệng hút không khí, lại thuận lợi cho đầu lưỡi hắn tiến vào xâu hơn, tham lam quấn lấy cái lưỡi mập mập dây dưa
Cô khó thở đập đập ngực hắn, Trần Nam Dương luyến tiếc buông cô ra, oán hận nói
- Còn dám qua lại với người đàn ông khác, xem anh như thế nào xử em
Cô trừng mắt, không phản kháng nằm trong lòng hắn nở nụ cười ấm áp
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.