- Ưmm~
Trịnh Như Nguyệt híp mắt mệt mỏi, duỗi tay nâng trán mệt mỏi
Mở mắt
Nhắm mắt
Lại mở
Lại nhắm
Lặp đi lặp lại tầm 10 lần, người bên cạnh đã tỉnh từ lâu, vòng tay ôm cô
- Em làm gì? Sao lại ngơ ngác như thế?
Cô hừ lạnh liếc mắt, vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường, cơ thể trắng nõn phủ đầy dấu hôn xinh xắn
Cô gằn giọng
- Trần Nam Dương, đồ khốn nạn nhà anh!
Hắn chớp mắt vô tội
- Anh khốn nạn hồi nào?
- Hừm!
Xoạt~
Kéo tấm chăn mỏng trên giường quấn quanh người, cô cố gắng đứng thẳng người bước vô phòng tắm mặc kệ ánh mắt nóng rực sau lưng
Cạch
Trịnh Như Nguyệt trợn mắt nhìn quần áo tứ tung trong phòng tắm, lại nhìn đến bồn tắm liền không tự chủ đỏ bừng mặt
"Ai giết tôi đi"~
Cô nhăn nhó đi đến cạnh bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương liền ảo não
Từ cổ trải dài xuống ngực phủ đầy dấu tích kích tình tối qua, trên xương quai xanh còn lưu lại những dấu răng sâu nông rõ rệt, cô cụp mắt ai oán
- Nhìn em có vẻ không hài lòng?
Cô quay đầu đã thấy hắn đứng tựa lưng vào cửa, trên người đơn giản chỉ quấn 1 cái khăn bên hông, nhìn cô cười mờ ám
- Thấy sao? Có đẹp không?
Cô trừng mắt
- Không đẹp chút nào
Đến lượt hắn bĩu bĩu môi
- Em chả biết thưởng thức gì hết~
Cô trợn mắt
- Cút ra ngoài
Không thèm nhìn hắn, cô quay đầu buộc chăn vào nguời, bắt đầu rửa mặt
Hắn bị lơ liền ai oán nhăn mũi, đột nhiên cười nham hiểm cởi bỏ khăn quanh hông đi đến phía sau ôm cô vào lòng bắt đầu giở trò
Cự vật cách lớp chăn mỏng không ngừng ma xát cặp ௱ô** non mềm, cô vặn vẹo eo nhỏ giọng
- Dương..đừng...ưʍ...
Trần Nam Dương mờ ám cắn cắn vành tai cô, đầu lưỡi liếm lướt qua hoàn hảo khiến cô run rẩy, hắn cười khẽ
- Nguyệt...thật muốn em...
Bàn tay không an phận vén lên tấm chăn mỏng lộ ra cặp chân dài kiêu ngạo cùng cặp ௱ô** đầy đặn tròn tròn, 1 tay kéo kéo eo thon của cô dán vào cơ thể khiến cự vật ma xát khăn khít với khe rãnh giữa cặp ௱ô** căng tròn
- Ưʍ...đừng...
Cô thở dốc ôm lấy cánh tay đang đặt ở phần eo, móng tay bấu chặt vào tay hắn
Trần Nam Dương căn bản không thèm nghe lời cô nói, bàn tay nâng eo nhỏ của cô lên cao, cự vật nhắm thẳng tới hoa huyệt, thúc mạnh
- A...ưmm...ha...
Cảm nhận cự vật phía trong hoa huyệt không ngừng ma sát 2 vách thịt non mềm, cô nức nở
- Dương...em rất mệt...ưʍ..
Gục đầu vào hõm vai cô thở dốc, Trần Nam Dương không ngừng luân động, bên tai cô phả hơi nóng
- Ngoan, một chút thôi~
Hắn nhắm mắt cảm nhận cái miệng nhỏ của cô không ngừng mút lấy cự vật khiến Trần Nam Dương hơi thở thô xuyễn, mỗi lần ra vào đều chạm đến nơi xâu nhất khiến Trịnh Như Nguyệt không ngừng thở dốc
Hắn luân động bên trong cô 1 thôi 1 hồi liền phóng vào bên trong cô dòng nước ấm áp. Trần Nam Dương ôm cơ thể xụi lơ vào lòng, dùng khăn lau sơ qua dấu tích hoan ái của cả hai, ôm cô đi đến giường cùng nằm xuống, cười vô cùng thỏa mãn
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.