“Vương phi đã tỉnh? Nhân lúc thuốc còn nóng người nên uống hết đi.”
Giọng nói của Tầm Vân lẳng lặng vang lên, rơi vào tầm mắt của ta vẫn là tẩm điện của Hà Phong Hiên, khuynh cảnh quen thuộc nhưng không khí lại vô cùng im lặng, chỉ có một mình Tầm Vân, mà nàng lại đang mặc đồ tang.
“Thuốc là do Li Mạch cô nương sắc, nàng và Tô tiên sinh vẫn luôn chăm sóc Vương phi, mãi cho đến lúc thuốc được sắc xong, lại thấy tình hình Vương phi không còn gì đáng ngại nên mới rời đến tĩnh thất, nghe nói hôm nay Tô tiên sinh xuất quan.” Tầm Vân vừa đỡ ta ngồi dậy, vừa lên tiếng trò chuyện.
Có lẽ vì để ý thấy ánh mắt của ta dừng trên bộ đồ tang của nàng, nàng hơi cụp mắt giải thích: “Hoàng thượng băng hà, theo như lệ thường, điện hạ phải ở lại trong cung, túc trực bên linh cữu suốt mười lăm ngày.”
Dù rằng lời nói của nàng rất bình thản, nhưng ta lại thấy trong đôi mắt đang cúi thấp đó lộ rõ vẻ oán hận.
“Vương phi nên uống thuốc trước, nếu không một lát thuốc liền nguội.”
Nàng cầm chén thuốc đưa đến cho ta, ta đưa tay đón lấy, vốn không có việc gì nhưng khi dòng chất lỏng đen kịt đó vừa chạm vào đầu lưỡi, ta ảm đạm cười, buông chén thuốc xuống, ta nhìn Tầm Vân khẽ nói: “Quy Tâm Tán, ta muốn biết từ lúc nào thì cô nương bắt đầu hận ta như vậy?”
Vẻ khiếp sợ trong ánh mắt nàng chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức mỉm cười, song vẫn bình tĩnh nói: “Quả nhiên Vương phi đã biết, một khi đã như vậy, cần gì phải hỏi ta. Nếu không có ‘Quy Tâm Tán’, ‘Thiên nhật túy lan’ cũng không có khả năng đả thương người, thật ra Tầm Vân từng nghĩ sẽ có lúc dùng đến thứ này trên người Tang cô nương, chỉ là một cách phòng hờ vạn nhất, ta vẫn luôn hy vọng vĩnh viễn không có một ngày phải dùng đến ‘Quy Tâm tán’ để kích hoạt độc tính, nhưng hiện giờ, Vương phi người lại tổn thương điện hạ như vậy, đau dài không bằng đau ngắn, chuyện ‘Ngọc Câu công chúa’ năm đó, điện hạ cũng có thể vượt qua, vậy hiện tại cũng có thể. Cho dù cả đời này không thể tiếp tục yêu một ai khác, còn hơn để điện hạ phải chịu dày vò như bây giờ, ta thật sự rất muốn hỏi một câu, đến cùng thì tim Vương phi làm bằng gì? Cho đến bây giờ, Vương phi hoàn toàn không nhìn thấy những điều điện hạ làm cho người hay sao? Một người cao ngạo như vậy, nhưng hiện tại lại…”
Ta lẳng lặng cắt ngang lời nàng: “Đến bây giờ ta vẫn không nhận ra, khi nào thì mình lại trúng độc?”
Tầm Vân ngẩn ra, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Có lẽ trước giờ ta chưa từng nói với Vương phi, đôi mắt của Vương phi rất giống với một người, là Ngọc Câu công chúa ngày trước, chuyện tình nàng và điện hạ ắt hẳn người cũng biết, cho nên ta nghĩ không cần phải giải thích nhiều, lần đó điện hạ bị thương nhưng lại không muốn mời Thuần tiên sinh, ngược lại còn bắt ta đến Mặc Các tìm Vương phi, tuy nói rằng do thời gian cấp bách, nhưng đến cùng vẫn là chứng tỏ điện hạ không hề ghét bỏ Vương phi, cho đến ngày hôm sau, ta tận tai nghe thấy tiếng đàn ‘Kinh Hồng’ trên Thanh Hòa Điện, có lẽ chính từ lúc đó, ta mới nghĩ sẽ dùng đến ‘Thiên nhật túy lan’ với Vương phi, chính là nhờ vào một bát ‘Tứ Hỉ canh’ sau khi hai người viên phòng. Bởi vì ta biết, nếu có một ngày giữa Vương phi và điện hạ có xảy ra vấn đề gì, Vương phi nhất định sẽ khiến điện hạ bị thương rất nặng, cũng giống như hiện giờ —dù thế nào thì người vẫn là nữ nhân của Mộ Dung gia.”
Sắc mặt của nàng bỗng nhiên buồn bã: “Có lẽ, ta đã dùng ‘Quy Tâm Tán’ quá muộn, chỉ vì ta nhìn thấy thái độ của Vương phi, ta nghĩ sẽ có một ngày các người hòa thuận với nhau, ta luôn nghĩ đến kết thúc viên mãn đó, nhưng không ngờ, tim của Vương phi lại làm bằng sắt.”
Ta lắc đầu: “Không phải ta hỏi chuyện trước đây, khi ở Mạc Bắc, ‘Thiên nhật túy lan’ trong người ta đã được giải, thế nhưng lúc này cô nương lại bưng một bát ‘Quy Tâm tán’ đến cho ta, hiển nhiên phải là xuống tay một lần nữa sau khi ta trở về, nhưng từ sau khi quay về Thượng Kinh, thức ăn hằng ngày của ta đều có người kiểm tra, không chỉ có Sơ Ảnh mà ngay cả ta cũng tự mình lưu tâm, nhưng vẫn không hề phát hiện cô nương lại hạ thủ lúc nào.”
“Cái gì? Vương phi nói ‘Thiên nhật túy lan’ đã được giải? Chẳng thể trách vừa rồi Vương phi lại dùng từ ‘lại’…”Sắc mặt Tầm Vân khẽ dao động, sau đó nàng buồn bã cười: “Điện hạ chỉ nói Vương phi trúng độc, muốn chúng ta nhanh chóng tìm ra nội gián, dù là với chúng ta thì điện hạ cũng chưa từng một lần nói qua độc trong người Vương phi đã được giải…Điện hạ đối với Vương phi như vậy, còn Vương phi đã làm được gì đây? Ngoại trừ tổn thương, ngoại trừ oán trách, người đã cho điện hạ được cái gì?”
Ta khẽ hạ tầm mắt, không nói gì, trong lúc đó, ánh mắt Tầm Vân lại trở nên sâu hút, hiện ra mấy phần thù hằn, mấy phần đoạn tuyệt, nàng nhìn vào ta, gằn từng tiếng một: “Nếu Vương phi có gan gây chuyện ở trên Thanh Hòa Điện, có phải đã có ý định không muốn tiếp tục sống, nếu đã như vậy, sao không nhanh gọn ૮ɦếƭ đi, ta mặc kệ Vương phi có phải là Ngọc Câu công chúa thật hay không, hay là đang giả thần giả quỷ, hiện tại điện hạ không có ở đây, chủy thủ, bạch lăng *tấm vải trắng*, ‘Thiên nhật túy lan’, hay là thứ nào khác? Vương phi tự mình chọn đi…”
“Tầm Vân!”
Ta chưa mở miệng, Tần An đứng bên ngoài đã nghiêm khắc quát lên, ánh mắt nặng nề.
Sắc mặt Tầm Vân khẽ biến, hơi cúi đầu, nhưng sau đó lại ngang bướng ngước lên.
“Chả trách ngươi không cho gọi bọn nha đầu, nếu không phải ta vừa gặp Họa Ý, hỏi nàng vài câu liền phát hiện có điều kỳ lạ nên mới đi qua xem thế nào, không biết ngươi còn làm ra chuyện tài đình gì nữa!” Lời nói của Tần An chậm rãi: “Từ trước đến giờ ngươi không phải là đứa trẻ không biết suy nghĩ, tại sao hôm nay lại hồ đồ như vậy, còn không mau quỳ xuống tạ tội với Thái tử phi!”
“Thái tử phi?” Tầm Vân lạnh lùng cười: “Tần tổng quản, ngài nên gọi nàng một tiếng Hoàng hậu nương nương mới đúng, chỉ tiếc, đối với nàng những chuyện này không hề có ý nghĩa gì cả, chỉ có chúng ta là tự mình tình nguyện—”
Lời của nàng còn chưa dứt, “Bốp” một tiếng, Tần An vươn tay tát lên mặt nàng, sức lực lớn như vậy, làm nửa bên mặt của nàng liền ửng đỏ.
Tình cảnh trước mắt làm ta hơi sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, hiện tại cho dù ta có mở miệng nói gì, cung chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Cho nên ta chỉ có thể yên lặng nhìn Tầm Vân chậm rãi chỉnh sửa lại tóc mai trên trán, nàng không hề quan tâm đến dấu tay trên gương mặt, chỉ rơi nước mắt nhìn Tần An: “Tần tổng quan, ngài đánh ૮ɦếƭ ta đi, nếu không, ta tuyệt đối không để nàng ta tiếp tục tổn thương điện hạ, ta không thể giương mắt nhìn điện hạ bị hủy hoại…Tần thúc, chúng ta đều là người thân cận, luôn đi theo bên cạnh điện hạ, điện hạ lại vì nàng mà trở nên thế này, trong khi nàng lại còn…Tần thúc, ngài nhìn thấy điện hạ vì nàng mà làm những việc không đáng, ngài cũng không đau lòng sao?”
Sắc mặt Tần An hơi dao động, đến lúc này, ông không thể tiếp tục che đậy cảm xúc của mình, chỉ có thể thở dài hỏi: “Thiên nhật túy lan là do ngươi động thủ, kẻ gian tế mà chúng ta luôn tìm chính là ngươi, có phải không?”
Sắc mặt Tầm Vân có chút cứng đờ, nhưng vẫn ngang bướng gật đầu.
“Vậy ‘Thiên nhật túy lan’ trên người Đỗ Như Ngâm cũng là do ngươi hạ độc?”
Tầm Vân vẫn gật đầu: “Chỉ có điều sau khi ta phát hiện, nàng ta chẳng qua chỉ là một con cờ, ta liền giải độc cho nàng.”
Tần An thở dài: “Ngươi, sao lại hồ đồ như vậy, nếu để điện hạ biết, ngươi…”
Tầm Vân dứt khoát nói: “Điện hạ không thể đoạn tuyệt, vậy để ta giúp người, một mạng này của Tầm Vân, đổi lấy một minh quân thiên cổ, không oán than không hối hận.”
Tần An lắc đầu: “Mọi chuyện đi đến nước này, ngươi vẫn chưa rõ sao? Đối với điện hạ, cái gì mới là quan trọng nhất. Ngươi là nghĩ cho điện hạ, nhưng Tầm Vân, ta cho ngươi biết, ta nhìn điện hạ lớn lên, đã nhiều năm như vậy, giang sơn cùng quyền thế chưa bao giờ là điều điện hạ muốn, điện hạ chọn đi trên một con đường này là bởi vì người không còn sự lựa chọn nào khác, sau giây phút điện hạ hạ lệnh bức vua thoái vị, ta liền biết, một khi Vương phi xảy ra chuyện gì, đó mới là lúc điện hạ thật sự bị hủy hoại!”
“Bức vua thoái vị?” Ta kinh hãi lên tiếng.
Tầm Vân nhìn ta đầy căm giận: “Vương phi nghĩ là vì ai?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.