Chương 09

Định Mệnh Nghiệt Ngã

Đang cập nhật 06/06/2025 09:59:49

Lục Từ rời khỏi nhà tang lễ.


Anh đến nhà Lâm Miểu Miểu.


Vừa nhìn thấy anh, cô ta lập tức lao vào vòng tay anh:


"A Từ, em tưởng anh thật sự bỏ rơi em rồi."


Lục Từ không đẩy cô ta ra.


Anh để mặc cô ta ôm, khóc nức nở như một cánh hoa lê trong mưa.


Một lúc lâu sau, Lâm Miểu Miểu ngước lên từ vòng tay của anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói đầy mong chờ:


"A Từ, anh sẽ không bỏ rơi em, đúng không?"


Lục Từ lạnh lùng đẩy cô ta ra khỏi người mình.


Lục Từ nhìn Lâm Miểu Miểu, giọng nói đầy lạnh lẽo:


"Em thực sự không biết, đêm đó người em đâm ૮ɦếƭ là Ôn Tình sao?"


Lâm Miểu Miểu lắc đầu, giọng run rẩy:


"Làm sao em có thể biết được? Lúc đó em hoảng sợ đến nỗi chẳng còn suy nghĩ gì nữa..."


Vẻ mặt cô ta vô cùng ngây thơ và trong sáng, hoàn toàn trái ngược với sự tàn nhẫn trong đoạn video mà tôi vừa thấy.


Bỗng nhiên, tôi thấy Lục Từ cười.


Một nụ cười đầy điên loạn.


Lâm Miểu Miểu sững sờ trước dáng vẻ của anh. Cô ta không hiểu, liền lên tiếng hỏi:


"A Từ, anh làm sao vậy?"


Lục Từ lấy điện thoại ra, mở đoạn video vừa nhận được và đưa lên trước mặt cô ta:


"Lâm Miểu Miểu, đây là cái mà em luôn miệng nói là không biết đó là Ôn Tình sao?!"


Sắc mặt Lâm Miểu Miểu lập tức thay đổi, từ tái nhợt đến đỏ bừng.


Cô ta không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy những hình ảnh đó.


"Sao... sao anh lại có video này?"


"Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm."


"Không, không phải đâu, A Từ, không như anh nghĩ đâu, em chỉ là... em chỉ là..."


Nước mắt Lâm Miểu Miểu tuôn rơi không ngừng.


"Em thật sự rất yêu anh nên mới làm như vậy. Anh cũng yêu em, đúng không? Giờ thì Ôn Tình đã ૮ɦếƭ rồi, cuối cùng chúng ta có thể ở bên nhau, anh nên vui mừng chứ?"


Đúng vậy.


Lục Từ đáng lẽ nên vui mừng.


Tôi cũng nghĩ như vậy.


"Em biết anh từ chối em vì trách nhiệm với Ôn Tình, nhưng giờ cô ấy không còn nữa, chúng ta có thể ở bên nhau rồi. A Từ, những gì em làm đều là vì chúng ta..."


Cô ta chưa kịp nói hết câu, giọng nói bỗng nghẹn lại.


Bởi vì... Lục Từ đã Ϧóþ chặt cổ cô ta.


Lâm Miểu Miểu tròn mắt hoảng sợ, nhưng đến phút cuối cùng, Lục Từ lại buông tay.


Làm sao anh nỡ Gi*t cô ta được?


Anh chỉ không thể chấp nhận sự xấu xa thực sự của Lâm Miểu Miểu.


Cô ta ngã ngồi xuống đất, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp:


"A Từ, anh quên mất những kỷ niệm đẹp của chúng ta rồi sao? Anh tin em đi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ quên Ôn Tình thôi mà..."


Lục Từ cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ như đ sâu vào tim:


"Anh sẽ không bao giờ quên Ôn Tình."


"Không... A!"


Lâm Miểu Miểu hét lên khi Lục Từ túm lấy tóc cô ta, dùng sức đập mạnh đầu cô xuống đất.


"Tôi chỉ không muốn cô ૮ɦếƭ quá dễ dàng!"


"Lục Từ, thả tôi ra... Thả tôi ra... Nếu anh Gi*t tôi, anh cũng sẽ không sống yên đâu!"


Lục Từ cười lạnh:


"Ai nói tôi muốn sống nữa? Ôn Tình đã ૮ɦếƭ rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa?!"


Tôi nghe mà bật cười.


Đây có lẽ là câu nói nực cười nhất mà tôi từng nghe trong đời.


Tôi ૮ɦếƭ rồi, nên anh ấy sống không còn ý nghĩa sao?


Anh ấy có quên rằng chính anh là người đã ký vào giấy hòa giải cho Lâm Miểu Miểu không?


"Đừng Gi*t tôi, Lục Từ, cầu xin anh, đừng Gi*t tôi... Tôi không muốn ૮ɦếƭ... Hu hu hu... Tôi thật sự vì yêu anh mới làm như vậy..."


Lâm Miểu Miểu vừa khóc vừa cầu xin.


Giống hệt như tôi đêm đó.


Nhưng lần này, Lục Từ không chút mềm lòng.


Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh điên cuồng ђàภђ ђạ cô ta.


Khuôn mặt cô ta giờ đã máu me be bét, không còn hình dạng. Nhưng Lục Từ vẫn chưa hả giận.


Anh nắm lấy Lâm Miểu Miểu, lôi cô ta ra ban công.


Đây là tầng 22.


Rơi xuống chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ.


Và ૮ɦếƭ rất thảm.


"Không, Lục Từ, đừng… Cầu xin anh, đừng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi, đừng Gi*t tôi…"


Lục Từ cười lạnh lùng.


Anh nói:


"Khi Ôn Tình cầu xin cô, cô đã đối xử với cô ấy thế nào? Tôi suýt nữa vì cô mà khiến Ôn Tình ૮ɦếƭ không nhắm mắt. Cô đáng phải đền mạng."


Ngay lập tức, Lục Từ buông tay.


Lâm Miểu Miểu rơi từ tầng 22 xuống.


Một tiếng "ầm" vang lên.


Dưới đất chỉ còn lại một vũng máu, cảnh tượng thảm khốc đến mức không thể nhìn nổi.


Lục Từ quay trở lại linh đường của tôi.


Anh đã thay bộ quần áo dính máu, rửa sạch cơ thể.


Anh đứng trước quan tài băng, nhìn chằm chằm vào thi thể tôi và nói:


"Ôn Tình, anh xin lỗi."


Xin lỗi ư?


Nhưng giờ tôi chẳng còn quan tâm nữa.


Tôi không cần lời xin lỗi của anh.


Cũng chẳng cần anh nữa.


"Thật ra… anh có thích em."


Lục Từ nói.


"Nếu không thích em, anh đã không cưới em. Giữa chúng ta chưa bao giờ là sự chấp nhận tạm bợ."


Vậy còn Lâm Miểu Miểu thì sao?


Tôi chỉ thấy buồn cười.


Bây giờ, bất kể anh nói gì, tôi cũng không cảm thấy gì cả.


"Anh thừa nhận rằng anh từng rất thích Lâm Miểu Miểu. Khi cô ấy xuất hiện lại trước mặt anh, anh không thể từ chối sự chủ động của cô ấy. Nhưng anh thực sự không bao giờ nghĩ đến việc phản bội em, anh chỉ… anh chỉ…"


Lục Từ không thể nói tiếp.


Có lẽ chính anh cũng không biết phải giải thích thế nào khi vừa muốn giữ chén này, vừa muốn với cái nồi kia.


Anh cúi đầu, giọng khàn đặc:


"Ôn Tình, anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi! Anh hối hận vì đã đối xử với em như vậy, anh hối hận vì đã tin vào những lời nói dối của Lâm Miểu Miểu. Anh hối hận, đến bây giờ anh mới nhận ra, người anh yêu nhất, chính là em…"


Nước mắt anh rơi xuống quan tài băng của tôi.


Nếu tôi có thể sống lại, tôi nhất định sẽ bật dậy và nói với anh:


"Tránh xa tôi ra. Đừng làm ô uế con đường luân hồi của tôi."


"Ôn Tình, anh sẽ sớm đến bên em thôi. Từ nay về sau, chúng ta đừng bao giờ chia xa nữa, được không?"


Lục Từ nói với giọng đầy tình cảm.


Không!


Tôi hét lên. Nhưng anh không thể nghe thấy.


Nếu có kiếp sau, tôi chỉ mong Lục Từ sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.


Anh ấy sẽ làm bẩn mắt tôi.


Không lâu sau, cảnh sát đến.


Họ còng tay Lục Từ.


Anh không hề phản kháng.


Trước khi rời đi, anh chỉ nói với thi thể của tôi:


"Đợi anh."


Không đợi.


Sẽ không bao giờ đợi nữa.


Kiếp này, tôi đã đợi đủ rồi.


Tuy nhiên, linh hồn của tôi vẫn bị buộc phải đi theo anh.


Tôi nhìn thấy anh bị cảnh sát còng tay, đưa lên xe.


Ngay lúc đó, một chiếc xe tải lớn lao tới trên đường.


Lục Từ đột nhiên dùng hết sức đẩy cảnh sát ra, lao thẳng vào đầu xe.


"Két!"


Cùng với tiếng phanh xe vang lên, Lục Từ bị nghiền nát dưới bánh xe.


Cảnh tượng còn thảm khốc hơn lúc tôi ૮ɦếƭ.


Và ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được linh hồn mình đang tan biến.


Hóa ra chỉ khi Lục Từ ૮ɦếƭ, tôi mới có thể đầu thai.


Nhưng ngay lúc tôi sắp hoàn toàn biến mất, tôi đột nhiên nhìn thấy Lục Từ.


Anh ấy cũng đã trở thành một linh hồn.


Anh ấy dường như cũng nhìn thấy tôi.


Anh lao đến chỗ tôi như điên dại:


"Ôn Tình, xin em, đừng bỏ anh, xin em…"


Tôi chưa bao giờ thấy Lục Từ thấp hèn như vậy.


Ai nói là không hả lòng hả dạ chứ?


Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa.


Vì kiếp sau, sẽ không còn Ôn Tình nữa…


Hết.

Novel79, 06/06/2025 09:59:49

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện