Chương 04

Định Mệnh Nghiệt Ngã

Đang cập nhật 06/06/2025 09:57:51

Lục Từ trả lời qua loa.


"Mấy ngày tới anh cần giúp em chuẩn bị tài liệu ra tòa. À, hôm nay anh có hỏi qua ở đồn cảnh sát, đến giờ vẫn chưa có người thân nào đến nhận xác nạn nhân."


Ánh mắt Lâm Miểu Miểu thoáng hiện lên vẻ bất an, nhưng Lục Từ không hề nghi ngờ điều gì.


Anh tiếp tục:


"Điều này cho thấy có thể nạn nhân không có mối quan hệ tốt với gia đình. Nếu đúng vậy, thì rất có lợi cho chúng ta. Đến khi cảnh sát liên lạc được với thân nhân nạn nhân, chỉ cần bồi thường hợp lý, vụ án của em sẽ dễ dàng hơn."


"Cảm ơn anh, A Từ."


Lâm Miểu Miểu xúc động đến mức mắt đỏ hoe. Ai mà không cảm động trước sự bảo vệ vô điều kiện này chứ?


Tôi lơ lửng trên không, nhìn hai người họ, trong lòng bỗng bật cười.


Ngay cả tôi cũng cảm nhận được tình cảm mà Lục Từ dành cho Lâm Miểu Miểu.


Sau khi đưa Lâm Miểu Miểu về, Lục Từ quay trở về nhà.


Căn nhà vẫn chìm trong bóng tối.


Mới chỉ 9 giờ tối, theo thói quen, tôi sẽ không ngủ sớm như vậy. Nhưng anh lại chẳng hề nhận ra có điều gì khác lạ.


Phải vô tâm đến mức nào mới có thể bỏ qua mọi thứ như thế?


Anh mệt mỏi *** khoác, bước về phía tủ lạnh.


Khi cánh cửa tủ vừa mở ra, ánh mắt anh thoáng dừng lại.


Có vẻ như anh đã nhìn thấy mảnh giấy ghi chú tôi dán trên tủ lạnh:


"Không được uống nước lạnh, dạ dày anh không tốt, ngoan nhé."


Bên dưới còn có một khuôn mặt cười nhỏ do tôi vẽ.


Lục Từ hơi ngập ngừng, nhưng sau đó vẫn mở tủ.


Tôi khẽ cười nhạt.


Bao giờ thì anh mới chịu nghe lời tôi đây?


Bên trong tủ lạnh, có một chiếc bánh nhỏ.


Trên đó, dòng chữ được viết ngay ngắn:


"Chồng yêu, chúc mừng sinh nhật."


Lúc này, tôi mới nhớ ra... hôm qua là sinh nhật của Lục Từ.


Dù sáng hôm đó chúng tôi có cãi nhau một chút, nhưng khi nghe anh nói sẽ làm thêm giờ, tôi vẫn quyết định đi mua món cháo hải sản mà anh thích để mang đến cho anh, coi như là một cách chủ động làm hòa.


Tôi không muốn sinh nhật của anh trôi qua trong bầu không khí không vui vẻ.


Nhưng ai có thể ngờ rằng, tôi lại ૮ɦếƭ.


Có lẽ, Lục Từ vui lắm nhỉ?


Bây giờ, anh có thể thoải mái ở bên Lâm Miểu Miểu rồi.


Tôi nhìn anh chăm chú ngắm chiếc bánh rất lâu.


Thật lâu sau, có lẽ anh mới sực nhớ rằng, hôm qua chính là sinh nhật của mình.


Và rằng, anh đã qua đêm bên ngoài, không về nhà.


Anh chậm rãi đóng cửa tủ lạnh, cuối cùng cũng chịu đi tìm tôi.


Anh quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, cất giọng:


"Ôn Tình, anh chưa ăn tối, đói rồi."


Trước đây, tôi sợ nhất là nghe anh nói đói.


Chỉ cần anh đói, dạ dày của anh sẽ lại phát đau.


Vì vậy, mỗi khi anh nói đói, tôi luôn bỏ hết mọi thứ để chuẩn bị món ăn mà anh thích.


Nhưng tối nay...


Câu trả lời của anh chỉ là sự im lặng vô tận.


"Ôn Tình!"


Giọng Lục Từ trở nên lớn hơn, anh luôn thiếu kiên nhẫn với tôi.


Không nhận được hồi đáp, anh bực tức bước vào phòng ngủ, đẩy mạnh cửa.


"Em làm quá rồi đấy! Anh cũng có việc nên mới không về nhà, sao em càng ngày càng không hiểu chuyện vậy?"


Anh vẫn chưa biết.


Tôi không hề ở trong phòng ngủ.


Tôi cũng không phải đang giận dỗi.


Chỉ là... tôi đã ૮ɦếƭ rồi.


Tôi bỗng cảm thấy tò mò.


Nếu anh biết tôi đã ૮ɦếƭ, biểu cảm của anh sẽ như thế nào?


Thờ ơ?


Nhẹ nhõm?


Hay sẽ có một chút đau lòng?


Lục Từ khựng lại vài giây.


Theo thói quen, vào giờ này, tôi chắc chắn sẽ ở nhà.


Ngay cả khi giận dỗi, tôi cũng không bao giờ rời đi.


Vì tôi chẳng có nơi nào để đi cả.


Sau khi chắc chắn rằng tôi không có trong nhà, sắc mặt anh dần trở nên khó coi.


Anh cầm điện thoại lên gọi cho tôi.


Trong không gian yên tĩnh, giọng nói máy móc của tổng đài vang lên:


“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”


Lục Từ không kiên nhẫn nghe hết, lập tức tắt máy.


Anh quay lại, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng lạnh, như thể đang cố tình chống lại tôi.


Anh uống liền một hơi hết nửa chai.


Tôi cười nhạt.


Bây giờ, anh sẽ bắt đầu đau dạ dày thôi.


Quả nhiên, chỉ vài giây sau, anh nhíu mày, đưa tay ôm bụng, mồ hôi rịn ra trên trán.


Anh lục lọi trong đống thuốc, nhưng lại không biết nên uống loại nào.


Bởi vì, trước đây tôi luôn là người chuẩn bị thuốc cho anh.


Anh gần như không thể tự chăm sóc cho chính mình.


Trong cơn tức giận, anh ném mạnh hộp thuốc xuống đất, sau đó cầm lại điện thoại, do dự một chút rồi bấm số.


Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói mang theo chút nghi hoặc:


“Lục Từ?”


“Ôn Tình có ở chỗ cậu không?”


Lục Từ cố gắng chịu đựng cơn đau dạ dày, hỏi.


Bên kia vang lên một tiếng cười lạnh:


“Cậu tìm Ôn Tình, lại gọi cho tôi?”


Người nghe máy là Trịnh Dao – bạn cùng phòng đại học của tôi.


“Không phải hai người là bạn bè sao?”


Lục Từ lạnh lùng hỏi.


"Bạn bè?"

Novel79, 06/06/2025 09:57:51

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện