Chương 02

Định Mệnh Nghiệt Ngã

Đang cập nhật 06/06/2025 09:56:56

Tôi lơ lửng trên không trung, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, rồi bất chợt bật cười.


Cười đến nỗi tim gan phổi như quặn thắt.


Mười năm dốc hết tình cảm, cuối cùng cũng chẳng thể nào thắng nổi một ánh nhìn của Bạch Nguyệt Quang.


Lục Từ và Lâm Miểu Miểu – họ từng là một cặp đôi thanh mai trúc mã, một đôi trai tài gái sắc mà ai cũng ngưỡng mộ.


Nhưng rồi, gia đình Lục Từ sa sút, anh phải chuyển về huyện sinh sống, còn gia đình Lâm Miểu Miểu lại di cư ra nước ngoài.


Khoảng cách địa lý và địa vị quá lớn đã đẩy họ xa nhau.


Tôi gặp Lục Từ khi còn là sinh viên đại học và ngay lập tức bị cuốn hút bởi anh.


Tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào hoàn hảo như anh ấy.


Nhưng điều khiến tôi rung động nhất chính là vẻ ngoài lạnh lùng ấy lại ẩn chứa một trái tim ấm áp.


Tôi từng nhìn thấy anh nhẹ nhàng chăm sóc những con mèo hoang. Ánh mắt anh khi ấy dịu dàng đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ, như thể trong thế giới của anh, mọi sinh mệnh đều đáng trân trọng.


Tôi đã theo đuổi anh suốt bốn năm, nhưng chưa bao giờ dám tỏ tình.


Vào đêm tiệc chia tay tốt nghiệp, anh đột ngột hỏi tôi:


"Cậu thích tôi à?"


Tôi sững sờ, cả người cứng đờ, mặt đỏ bừng.


Cả trường hẳn đều biết tôi thích Lục Từ, làm sao người trong cuộc lại không nhận ra được chứ?


Chỉ là, anh vẫn luôn giả vờ như không biết mà thôi.


"Hiện tại, tôi không có gì cả. Nếu cậu sẵn sàng cùng tôi phấn đấu, chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò."


Anh nói bằng giọng điệu bình thản như đang thương lượng một hợp đồng.


Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.


Và tôi cũng không biết, bên trong anh, đã có sẵn một bóng hình không thể nào thay thế.


Tôi cứ ngỡ rằng ông trời cuối cùng đã chiếu cố đến tôi.


Là một đứa trẻ mồ côi, tôi đã quen với việc bị bỏ rơi, chưa từng được ai thật lòng yêu thương.


Chỉ có Lục Từ, là người đầu tiên khiến tôi cảm nhận được sự dịu dàng của thế giới này.


Tôi đã ở bên anh từ khi anh còn là một luật sư vô danh.


Chứng kiến anh từng bước từng bước tiến lên, từ một người không có gì, đến khi sở hữu văn phòng luật sư của riêng mình, trở thành một luật sư danh tiếng.


Nhưng con đường này, chưa bao giờ bằng phẳng.


Lục Từ từng suýt bị người ta chém ngoài đường vì một vụ kiện.


Anh đã có những ngày liên tục không ngủ suốt ba ngày ba đêm chỉ để tìm kiếm chứng cứ.


Thậm chí, anh còn mạo hiểm xâm nhập vào một tổ chức tội phạm để điều tra.


Cơ thể anh ngày một kiệt quệ, dạ dày bị tổn thương nghiêm trọng do ăn uống thất thường và căng thẳng quá độ.


Và vì muốn chăm sóc anh tốt hơn, tôi đã quyết định nghỉ việc.


Trước đây, tôi là một phóng viên xã hội.


Khi vừa tốt nghiệp, Lục Từ vẫn chưa có gì trong tay, cuộc sống của chúng tôi chủ yếu dựa vào đồng lương của tôi.


Nhưng vì tính chất công việc, tôi thường xuyên phải đi công tác xa. Có khi ba, bốn ngày liền tôi mới có thể gặp được anh.


Cho đến một ngày, Lục Từ nhập viện khẩn cấp vì thủng dạ dày.


Lúc nhìn thấy anh xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi đã đưa ra quyết định quan trọng nhất đời mình: từ bỏ công việc mà tôi yêu thích.


Tôi không biết liệu sự hy sinh của mình có khiến Lục Từ cảm động hay không. Nhưng sau khi thắng một vụ kiện lớn, giữa niềm vui chiến thắng, anh ấy đã chủ động cầu hôn tôi.


Tôi cũng cảm nhận được rằng, tình cảm của anh dành cho tôi dần trở nên sâu đậm hơn.


Anh dành thời gian cùng tôi đi dạo phố, chọn cho tôi những bộ váy mà tôi thích.


Tôi từng ngỡ rằng, mình đã có được hạnh phúc trọn vẹn.


Nhưng rồi, Lâm Miểu Miểu trở về nước, phá vỡ tất cả những gì tôi từng nâng niu.


Tôi biết đến sự tồn tại của Lâm Miểu Miểu vào ngày sinh nhật của mình.


Hôm đó, tôi đã chuẩn bị một bữa tối thật chu đáo với những món ăn mà Lục Từ thích.


Tôi đã ngồi chờ anh cả buổi tối.


Thức ăn nguội lạnh dần.


Và đến tận khuya, Lục Từ mới trở về, người nồng nặc mùi rượu.


Nhưng tôi không giận.


Tôi hiểu công việc của anh bận rộn. Tôi chỉ lo dạ dày của anh có chịu nổi không.


Tôi đã mất ba năm trời để giúp anh cải thiện sức khỏe, không thể để anh tiếp tục hủy hoại nó được.


Tôi cẩn thận dìu anh lên giường.


Chính khoảnh khắc ấy, anh lẩm bẩm một cái tên trong miệng.


Ban đầu, tôi không nghe rõ.


Cho đến sáng hôm sau, khi tôi mang cháo đến văn phòng để giúp anh dưỡng dạ dày, tôi mới biết cái tên đó là ai.


Lần đầu tiên gặp Lâm Miểu Miểu, tôi đã hiểu vì sao anh nhắc đến cô ấy trong cơn say.


Cô ấy cao ráo, xinh đẹp và phong cách vô cùng thời thượng.


Cô ấy mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt thân thiện nhưng đầy tự nhiên, như thể cô mới là chủ nhân thực sự của nơi này.


Cô ấy nói:


"Chị là chị dâu nhỉ? Em là Lâm Miểu Miểu. Em và Lục Từ lớn lên cùng nhau. Trước đây em sống ở nước ngoài, mới về nước hôm qua."


Hóa ra, cái tên “Miểu Miểu” mà Lục Từ nhắc đến suốt cả đêm qua, không phải là “Mèo Mèo” như tôi đã nghĩ.


Tôi từng cho rằng anh ấy say rượu rồi lại đi cho mèo hoang ăn.


Thậm chí, tôi còn tự hỏi liệu có phải anh thích mèo chỉ vì âm thanh "mèo" và "miểu" giống nhau hay không.


Ngày hôm đó, Lâm Miểu Miểu chủ động thêm tôi vào WeChat.


Cô ấy nói mới về nước, rất muốn kết bạn.


Cô ấy khen cháo tôi nấu rất ngon, còn nói rằng Lục Từ thật có phúc khi có tôi bên cạnh.


Nhưng kể từ hôm đó, trên trang cá nhân của cô ấy bắt đầu xuất hiện những câu chuyện và hình ảnh về cô ấy và Lục Từ.


Và tôi nhận ra một điều:


Chỉ cần Lâm Miểu Miểu gọi, bất kể là muộn đến đâu hay bận rộn thế nào, Lục Từ cũng lập tức xuất hiện.


Anh nói:


“Miểu Miểu sợ bóng tối, nhà cô ấy bị cúp điện, anh đi với cô ấy một chút.”


Anh nói:


“Sinh nhật Miểu Miểu mà cô ấy lại không có nhiều bạn bè, anh phải đến giúp cô ấy khuấy động không khí.”


Anh nói:


“Miểu Miểu bị ốm, cô ấy ở trong nước một mình, không có gia đình, anh phải đi thăm cô ấy.”

Novel79, 06/06/2025 09:56:56

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện