Bởi vì ánh mặt trời quá sáng, cho nên hồn phách Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi chỉ có thể bám vào trong thân thể không thể tùy ý rời khỏi. Chỉ có màn đêm buông xuống thì bọn họ mới có thể đi ra ngoài gặp nhau ngắn ngủi.
Hôm nay, là đêm thứ ba!
Lần này, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ không rời đi trước. Mà là an vị ở trong phòng bệnh chờ trời tối, chờ hồn phách hai người rời thân thể.
Khi màn đêm vừa xuống, hồn phách Lục Tử Ngôn từ trong thân thể thoát ra, xuống giường trực tiếp đi tới một bên giường ngủ của Lâm Tân nhi. Khi nhìn thấy Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng ở đây thì đầu tiên là mỉm cười lên tiếng chào, tiếp theo, giống như là nghĩ tới điều gì, có chút nóng nảy hỏi: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi các người. Hồn phách Tâm Nhi tối hôm qua sao cũng rời thân thể. Cô ấy nói không sao, bởi vì quá nhớ tôi cho nên mới có thể ra ngoài gặp tôi, Tâm Nhi nói là sự thật sao? Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”
Y theo ước định tối hôm qua đáp ứng Lâm Tâm Nhi, Lưu Quang cùng Tiểu Vũ cũng không nói gì. Dưới con mắt lo lắng bất an của Lục Tử Ngôn, yên lặng gật đầu một cái.
Lục Tử Ngôn lấy được đáp án, lập tức an tâm không ít. Quay đầu lại thì thấy hồn phách Lâm Tâm Nhi vừa vặn cũng xuất hiện. Lục Tử Ngôn không nói gì, tiến lên cầm tay Lâm Tâm Nhi, dịu dàng nói: “Tâm Nhi, hồn phách rời thân thể đối với thân thể rất tổn thương. Anh biết em muốn gặp anh, nhưng anh không muốn em bị thương, em hiểu chứ?”
Lâm Tâm Nhi mỉm cười lắc đầu một cái, “Không đâu. Em sẽ thật tốt, anh cũng sẽ thật tốt. Không nên quên còn có bốn ngày, chỉ còn bốn ngày, chỉ còn bốn ngày chúng ta sẽ chính thức là vợ chồng. Đến lúc đó chúng ta đều tỉnh lại, sau đó thật cao hứng tay dắt tay đi vào giáo đường cử hành hôn lễ.”
Ánh mắt Lục Tử Ngôn lóe lên, nhìn ánh mắt chờ đợi của Lâm Tâm Nhi, anh không nói ra bất kỳ lời nào. Chẳng qua là theo bản năng gật đầu một cái, trong cổ họng giống như bị thứ gì chận lại rất khó chịu. Anh không thể nói cho Tâm Nhi, thật ra thì anh đã ૮ɦếƭ, toàn bộ hơi thở bây giờ đều do ý chí chống đỡ. Có người cho anh thời gian bảy ngày, để cho anh làm xong tâm nguyện cuối cùng. Bảy ngày sau, anh sẽ rời đi. Mà Tâm Nhi, em phải sống thật tốt!
Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi cả hai đều nói những lời nói dối có thiện chí, xây dựng một cuộc sống xinh đẹp trong tương lai cho cả hai. Thật ra thì cả hai bọn họ cũng biết giấc mộng này cuối cùng cũng không có kết quả, chẳng qua là không muốn phá bỏ. Dù sao cuộc sống có hy vọng mới có thể có tương lai. Lục Tử Ngôn hiện tại hy vọng, chính là Lâm Tâm Nhi có thể sống thật tốt. Mà Lâm Tâm Nhi hy vọng, là cùng với Lục Tử Ngôn hoàn thành hôn lễ cuối cùng của bọn họ.
Rõ ràng cả hai đều ở đây nói dối lừa gạt đối phương, cũng không oán không hối. Tiểu Vũ biết tất cả chân tướng, đứng ở một bên không khỏi đỏ hai mắt.
Khẽ nghiêng đầu đến gần trong ng Lưu Quang, muốn hắn mang theo nàng rời đi. Để cho Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi có thể một mình ở chung. Vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại thấy Lục Tử Ngôn dẫn Lâm Tâm Nhi đi tới bên cạnh bọn họ, nhiệt tình nói: “Tâm Nhi, em có thể nhìn thấy bọn họ chứ? Bọn họ………….. Bọn họ là bạn của anh. Ặc….. Chính là sẽ làm cái loại pháp thuật kia……. Hồn phách của anh có thể rời thân thể, là dựa vào bọn họ giúp một tay.”
Lâm Tâm Nhi nghe vậy có chút bật cười. Lục Tử Ngôn chính là dạng người đàng hoàng như thế, nói dối liên tục mà lại kém cỏi như vậy. Trước tai nạn xe cộ anh vẫn cùng cô ở chung một chỗ, làm sao có thể kết giao bạn bè có phép thuật? Hơn nữa sau tai nạn, cả hai vẫn ở vào trạng thái hôn mê, bạn bè của anh sao có thể đi tới nơi này?
Lâm Tâm Nhi biết điều không đi vạch trần những lời nói dối này. Tựa hồ chính là lần đầu tiên gặp mặt, mỉm cười chào hỏi Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.
Lưu Quang cùng Tiểu Vũ hiểu đạo lý trong đó, vẫn gật đầu một cái giữ vững trầm mặc.
Tiểu Vũ mở trừng hai mắt, tiến lên nắm tay Lâm Tâm Nhi. Giống như bạn tốt nhiều năm không gặp, mở miệng cười nói: “Thì ra cô chính là người trong lòng của Lục Tử Ngôn. Thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Bởi vì bình thường chúng ta không thích cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên không để anh ấy nói cho cô biết sự hiện hữu của chúng tôi. Thật là ngượng ngùng. Chỉ là Lục Tử Ngôn cơ hồ mỗi lần gặp chúng tôi cũng đều đề cập đến cô, anh ấy thật rất yêu thương cô.”
Tiểu Vũ nói những lời này, khiến Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi đều ngẩn ra. Sau lại hiểu đây là đang vì bọn họ mà giải vây. Không khỏi cười cười, có chút xấu hổ.
Tiểu Vũ đi tới bên cạnh Lưu Quang, thân mật nắm cổ tay của hắn. Vẫn giới thiệu: “Tâm Nhi không biết chúng tôi, tôi liền tự giới thiệu mình vậy. Tôi tên là Tiểu Vũ, đây là cấp trên kiêm lão công của tôi, Lưu Quang! Lại nói chúng tôi sẽ làm pháp thuật, thật ra thì cũng chính là thích nghiên cứu các loại đồ vật thần quái. Cũng tỷ như các người bây giờ, chúng ta liền nhìn thấy. Các người thì sao? Nói một chút tình huống của mình cho chúng tôi đi? Công tác gì cũng không cần nói, nghe nói bốn ngày sau các người muốn kết hôn phải không? Có nghĩ tới sau khi kết hôn đi đâu hưởng tuần trăng mật hay không………..?”
Lục Tử Ngôn có chút xấu hổ sờ sờ đầu, mở miệng nói: “Cái này chúng tôi đã sớm thương lượng qua rồi. Chúng tôi vốn định sau khi kết hôn, liền tạm thời buông công việc trên tay, đi ra ngoài du lịch một phen. Tâm Nhi vẫn muốn đi Venice, cho nên trạm thứ nhất chúng tôi liền đi đến đó. Sau đó phải đi Nhật Bản ngắm Hoa Anh Đào, đi Provence nhìn hoa Lavender……………..”
Lục Tử Ngôn vui vẻ nói, Lâm Tâm Nhi đang ở một bên mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng nhớ tới cái gì hoặc là Lục Tử Ngôn nói bỏ sót, cô liền cao hứng chen và đôi câu.
Lúc này hai người đã sớm quên mình đang ở phương nào, bọn họ gặp gỡ qua cái gì. Quên bọn họ hiện tại cũng là hồn phách, thân thể của bọn họ còn nằm ở trên giường bệnh, dựa vào dương khí để duy trì. Bọn họ vừa cười vừa nói, có vẻ vui vẻ như vậy.
Tiểu Vũ cũng ở bên cạnh nghe liền cười, cười cười mà lỗ mũi đau xót, rất vô dụng cúi đầu. Nắm cánh tay Lưu Quang gắt gao níu lấy ống tay áo của hắn. Lưu Quang hiểu được, nói một tiếng, ôm chầm lấy nàng. Cắt đứt sự vui vẻ của hai người, giống như trêu nói: “Tốt lắm, chúng ta sẽ không quấy rầy thời gian vợ chồng son các ngươi ở cùng một chổ, vợ chồng chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, các ngươi tiếp tục nói chyện.”
Lưu Quang nói xong, ôm chầm hông của Tiểu Vũ đi ra ngoài, từ bệ cửa sổ nơi này nhảy xuống.
Lục Tử Ngôn cùng với Lâm Tâm Nhi ở phòng bệnh trên tầng thứ ba mươi của bệnh viện, từ nơi này nhảy xuống, người bình thường đã sớm mất mạng. Nhưng hắn nhìn bệ cửa sổ nơi Lưu Quang cùng Tiểu Vũ vừa biến mất, không có một người mở miệng nói ra vấn đề này.
Giống như trong chỗ u minh tự có qui tắc riêng, hai người chỉ cần ai cũng không phá đi, như vậy mà có thể xem như tất cả đều không xảy ra.
Trầm mặc chốc lát, Lục Tử Ngôn tiếp tục đề tài mới vừa rồi, hỏi bọn họ còn muốn cùng nhau đến đâu. Nói xong liền cúi đầu, nước mắt từ trên mặt chảy xuống.
Lâm Tâm Nhi đưa tay lau gò má Lục Tử Ngôn, đầu tựa vào trên vai của anh, lẳng lặng ôm nhau.
Nhẹ nhàng hát ra một ca khúc cô thích nhất:
‘Yêu thật là dũng cảm, tin tưởng sẽ ở cùng nhau. Trong biển người chật chội em có thể cảm giác được anh, đặt ở trong lòng bàn tay em, biết anh thật lòng.
………………………..
Bảy đêm cuối cùng: đêm thứ ba, có thể để cho bi thương dừng bước, dừng lại ở chổ hạnh phúc cũ hay không?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.