Sáu Tháng sau.
Công ty Tập Đoàn Hàn Thị.
Hàn Cảnh Văn đang bận bịu với hàng tá hợp đồng đến bù đầu. Thì điện thoại gọi đến.
Mở điện thoại lên, là mẹ vợ anh.
[ Cảnh Văn, Lệ Doanh nó đột nhiên đau bụng rồi ngất luôn, con bé đang được cấp cứu rồi. Con mau đến bệnh viện đi.]
Cúp máy xong, Hàn Cảnh Văn quên luôn cả áo khoác, nhét điện thoại vào túi quần chạy như bay đến bệnh viện.
Ta nói người ta biết tin vợ sanh, cũng đâu có kích động như boss Hàn nhà mình.
Từ Văn phòng, anh chân dài vọt lẹ đến thang máy, chờ thang máy lâu chưa đến 15 giây, anh liền sốt ruột, chốc chốc lại ngó đồng hồ trên tay.
Giờ phút này, anh cái gì cũng không quan tâm....
Điều duy nhất mà anh nghĩ tới chính là sự an nguy của vợ anh.
Thật lâu rồi, cái cảm giác đưa vợ đi sanh, lo lắng lẫn sợ hãi lại tràn vào tâm trí anh.
Năm đó, khi vợ anh đi sanh Hàn Minh Hy, con gái nhỏ của hai người. Đó có lẽ chính là ngày mà anh sợ hãi nhất, cho dù là cái ૮ɦếƭ anh cũng không sợ bằng.
Khi đó, vợ anh mới vào phòng sanh, chưa đầy năm phút thì bị băng huyết..Suýt nữa thì cô phải mất mạng.
Cũng may mà bên nước ngoài có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp, nên mới mẹ tròn con vuông.
Lần này...nghĩ đến đây, Hàn Cảnh Văn càng cuống lên..
Ra đến xe, anh ngồi vội vào ghế lái, ngay cả dây an toàn cũng không kịp cài. Một mình một xe cứ thế mà lao với tốc độ kinh hồn...
Nhưng chỉ là được nửa đường thôi, đến đoạn đường giao nhau trong lòng thành phố, một vụ giao thông giữa hai xe tải làm kẹt cứng đường.
Ngồi trên xe, Hàn Cảnh Văn tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nghiến răng, "Khốn kiếp, sao lại kẹt xe."
...
15 phút trôi qua.
Với mọi người là chuyện bình thường, như với anh, 15 phút lại dài như cả mười lăm năm..
Không được, cứ chờ kiểu này không phải là cách, còn chờ nữa, chắc anh điên luôn..
Hàn Cảnh Văn xin nhan xe bên phải tắp vào lề đường.
Và thế là, boss Hàn dưới ánh nắng sớm có chút gay gắt, một thân chạy bộ bước dài đến bệnh viện...
Anh cắm đầu chạy thục mạng, trong lòng dấy lên sự sợ hãi, anh sợ vợ anh lại như năm đó, sợ cô tự nhiên rời khỏi anh, anh rất sợ cái cảnh gà trống nuôi con, sợ phải ở lại một mình, cứ thế những nỗi sợ kia nó như bàn đạp khiến anh mệt vì đuối rồi, nhưng lại cố gắng chạy tiếp.
Mọi người bên đường nhìn chàng tổng tài, quần áo tây trang trên người giữa ánh nắng chạy nhanh như gió, mà vừa thấy buồn cười, vừa thấy tội nghiệp.
Có mấy cô gái đang ngồi quán nước lề đường nhìn thấy anh chạy, phong thái rõ ràng mệt mỏi nhưng kiên định, cố gắng lại thể hiện rất rõ ràng mà cảm thán trong lòng.
Bất giác lôi điện thoại ra chụp lại cái khoảnh khắc kia...
...
Bệnh Viện.
Cả hơn một cây số đường được Hàn Cảnh Văn chạy chưa đến 15 phút...
Thiên ơi, có phải là người không thế.
Đến trước phòng cấp cứu, vừa thấy mẹ vợ và cha ruột, Hàn Cảnh Văn muốn khịu cả xuống vì run hết cả hai chân, Hàn Cảnh Vũ vội đỡ con trai...
" Cảnh Văn à, con sao thế này?" Nhìn cái bộ hiện tại của anh, mồ hôi thì nhễ nhại ướt hết cả lưng áo, áo sơ mi cũng tung ra khỏi quần tây tự lúc nào, cà vạt thì nới lỏng ra treo lôi thôi lệch qua một bên trên cổ..Trên trán mồ hô ứa ra từng hạt to như hạt đậu..
Đúng là thảm mà..
"Con...không sao? Vợ con??" Mệt thế rồi, nhưng anh vẫn chỉ nhớ đến vợ đầu tiên.
Lưu Bích Chi nhìn con rể mà bà xúc động không kìm được nước mắt, quả nhiên, con gái bà, Lệ Doanh không có chọn lầm người.
Hàn Cảnh Vũ đỡ con trai ngồi xuống ghế, ông mới ôn tồn nói, " Cảnh Văn, yên tâm, Lệ Doanh con bé sẽ không sao? Con ngồi nghỉ ngơi chút đi, sao lại chạy bộ như thế?"
"Con bị kẹk xe, nên đành chạy bộ, con lo vợ con xảy ra chuyện." Hàn Cảnh Văn vừa thở gấp vừa trả lời cha anh.
Ting, thanh âm phòng cấp cứu vang lên làm ngắt quãng cuộc đối thoại của ba người.
Bác sĩ và y tá cùng lúc ra ngoài, đẩy theo một chiếc xe nhỏ, bên trong là một bé trai sơ sinh.." Bác sĩ vợ tôi thế nào?" Hàn Cảnh Văn lên tiếng hỏi gấp. Đoạn anh chạy nhanh vào phòng.
Để lại Cha ruột, mẹ vợ, vị bác sĩ và hai y tá ngẩn cả người.
Lần đầu tiên trong đời họ thấy một người đàn ông trẻ tuổi chờ vợ sanh, không nhìn mặt đứa con trước mà lại chạy vào với vợ trước....
Cái này đúng hiếm à.
Bên trong, Lệ Doanh mới sinh xong, cả người rã rời, đôi mắt mệt mỏi nhắm hờ.
Vừa nghe tiếng anh gọi, cô mới mở mắt để gọi anh, nhưng lại bị anh lấy bàn tay che miệng cô lại..
"Đừng nói gì cả, anh đều hiểu hết, em thực làm rất tốt..bà xã của anh à. Hàn Cảnh Văn nhẹ giọng cưng chiều nói.
Lệ Doanh nghe anh nói, yên tâm thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi..Có anh ở đây cô liền yên tâm rồi..
Đám y tá cũng rời khỏi phòng vì không ai có ngu mà ở lại làm bóng đèn...
Chẳng vì cái gì cả chỉ là bọn họ cô nào, cậu nào cũng còn độc thân, nếu mà còn ở lại, bọn họ sẽ bị quăng cơm cún đến no..
Căn phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng, nghỉ ngơi một chút, cô mới hỏi, " Cảnh Văn à, con trai chúng ta đâu?
Anh nhẹ giọng trả lời, " Cha và mẹ đang ở cạnh nó rồi, lát nữa anh đưa em qua thăm em."
Đoạn anh nắm lấy bàn tay nhỏ vẫn còn run run của cô, " cảm ơn em rất nhiều, bà xã của anh. Em chính là hạnh phúc quý giá nhất của anh mà." Rồi không do dự mà hôn lên vầng trán vẫn còn rịn mồ hôi của cô.
Thật lâu, lâu đến khiến cô hạnh phúc dâng tràn lên trong lòng.
Lệ Doanh cười nhẹ, nước mắt cũng trào ra..
" Đồ ngốc, sao lại cảm ơn em, anh chẳng phải đã đến đáp những hạnh phúc vô giá nhất cho em rồi còn gì."
Anh gật đầu, xoa tóc hơi rối của cô, " ừ, vậy vợ chồng mình huề rồi..."
Hai vợ chồng nhìn nhau mà cười tươi rạng rỡ.
Nụ cười mà cả đời này dù là cô, hay là anh, cả hai người họ sẽ chỉ dành cái nụ cười ấm áp yêu thương hạnh phúc đó cho nửa kia thuộc về mình...
End.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.