Giọng Hạng Thiên Quân vang lên sau đó, có phần bực dọc.
Tuy nhiên, khác với trước đây, lần này giọng anh ta nghe có vẻ mềm mỏng hơn, chắc vì có Từ Phong Nhã đứng bên cạnh.
Tôi ngồi yên bên trong, tò mò muốn xem bọn họ định giở trò gì.
Vừa rót nước xong chưa kịp uống, tôi đã nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
Tôi chợt sực nhớ — trước đó tôi từng đưa cho Hạng Thiên Quân một bộ chìa khóa, và đến nay vẫn chưa thay ổ mới.
Anh ta đẩy cửa bước vào, thấy tôi ngồi thản nhiên uống nước thì lập tức nổi giận, giơ tay hất đổ cốc nước của tôi.
“Cô còn muốn gì nữa? Giờ thì vừa lòng rồi chứ?”
Tôi không ngẩng lên nhìn anh ta, chỉ tiếp tục cầm điện thoại chơi.
“Tôi bị bôi nhọ, thân bại danh liệt, cô được lợi gì?
Cô mắng tôi thì thôi đi, nhưng sao lại lôi cả Phong Nhã vào? Cô ấy không có lỗi gì cả.”
Có vẻ thấy tôi không phản ứng, giọng anh ta càng lúc càng lớn.
Từ Phong Nhã vội kéo nhẹ tay áo anh ta. Ngay lập tức, Hạng Thiên Quân mềm mỏng trở lại:
“Phong Nhã, anh không thể chịu nổi khi ai đó nói xấu em.”
“Khi nào tôi nói xấu cô ta?”
“Cô không nói, nhưng tại sao Phong Nhã lại khóc?”
“Thiên Quân, đừng trách Tiểu Nhược nữa. Cô ấy không nói gì em đâu. Tất cả là lỗi của em, em đã khiến mọi chuyện trở nên như thế này…”
Màn kịch đầy giả tạo của cặp đôi này khiến tôi không thể chịu nổi thêm một giây nào:
“Thứ nhất, những lời các người nói thật ghê tởm.
Thứ hai, những lời các người nói thật kinh tởm.
Và cuối cùng, tôi chỉ muốn nói rằng… những gì các người nói thật sự khiến tôi phát buồn nôn.”
Hạng Thiên Quân còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy ba mẹ tôi vừa trở về.
“Các người đến đây làm gì? Còn không biết xấu hổ hay sao? Mau cút khỏi nhà tôi đi!”
Hạng Thiên Quân không chịu thua:
“Đây cũng là nhà tôi, dựa vào cái gì mà đuổi tôi?”
“Nhà này liên quan gì đến mày?” – ba tôi bước tới, giọng lạnh băng.
Ông cao gần mét chín, thân hình vạm vỡ, đứng trước mặt Hạng Thiên Quân cao mét bảy lăm mà trông anh ta nhỏ bé hẳn đi.
Tôi nhân cơ hội “mượn gió bẻ măng”, bước lên tát cho anh ta một cái rõ đau:
“Nghe chưa? Cút ra ngoài ngay!”
Hạng Thiên Quân bị tát đến sững người, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã định lao vào phản kháng.
Nhưng có ba tôi ở đó, với tấm chắn vững chãi như tường thành, anh ta chẳng làm gì được.
Từ Phong Nhã thấy người yêu cũ bị đánh thì đau lòng vô cùng, nước mắt lưng tròng, quay sang chất vấn tôi:
“Lưu Nhược, sao cô có thể ra tay đánh người?”
“Cô im đi! Nếu còn nói thêm một câu, tôi sẽ đánh cả cô đấy.”
Thực ra, tôi cũng không muốn làm gì cô ta. Ngoài cái tính cách "ngụy ngọt", cô ta cũng chưa từng làm gì tổn hại đến tôi.
Thế nhưng, cô ta vẫn liếc nhìn ba tôi, rồi lại nhìn Hạng Thiên Quân đang nằm dưới đất, không sợ hãi mà còn lớn tiếng:
“Đánh người là phạm luật, tôi sẽ báo công an!”
“Cô cứ báo đi! Tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp, gây rối trật tự, nhẹ thì cũng bị giam năm bảy ngày. Nhà tôi có camera, đủ bằng chứng!”
Tôi cười khẩy, chẳng thèm để tâm đến hai người đó thêm nữa.
Đêm hôm ấy, khi tôi và ba mẹ đi dạo trở về, trước cửa nhà chỉ còn lại một tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc:
“Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.”
Khi tôi kể lại chuyện này cho đám bạn thân, chẳng ai nhịn được cười, ai nấy đều phá lên:
“Hahaha, ‘quân tử trả thù, mười năm chưa muộn’ — đúng là Hạng Thiên Quân không làm ai thất vọng!”
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được thiệp mời đám cưới từ một người bạn học thời cấp ba.
Đến ngày cưới, tôi chỉ trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc kín đáo, lịch sự.
Không hiểu sao, họ lại sắp xếp cho tôi ngồi chung bàn với Hạng Thiên Quân.
Vừa nhìn sang, tôi đã thấy anh ta và Từ Phong Nhã ngồi sát nhau như keo như sơn, ngọt ngào âu yếm, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi thấy buồn nôn.
“Tiểu Nhược, cô đến rồi à. Đừng hiểu nhầm, tôi và Thiên Quân không như cô nghĩ đâu.”
Cô ta bất ngờ đứng bật dậy, mặt đỏ ửng, trông chẳng khác gì một cô gái đáng thương.
Hạng Thiên Quân mặt mày u ám, ôm chặt lấy Từ Phong Nhã vào lòng:
“Phong Nhã, em đừng sợ, anh chỉ yêu một mình em, chỉ có em thôi.
Còn cô ta, Lưu Nhược, làm gì có tư cách so với em?
Anh và cô ta giờ chẳng còn bất kỳ liên quan nào nữa.”
Những người cùng bàn, đều là bạn học cũ, lập tức nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh miệt.
Một gã đàn ông mất hết tự trọng mà vẫn còn ra vẻ oai phong trước mặt người khác — thật nực cười.
Người bạn thân nhất của tôi, Tuyên Ninh, đến hơi trễ. Vừa ngồi xuống đã nghe thấy mấy lời đó, cô ấy tức đến mức chưa kịp đặt túi xuống đã chỉ thẳng vào mặt Hạng Thiên Quân mắng lớn:
“Mày đúng là đồ không biết liêm sỉ! Đồ đàn ông hèn hạ! Từ Phong Nhã chê mày nghèo nên bỏ, vậy mà mày còn mặt dày đi đeo bám như cái đuôi, chẳng khác nào con chó!
Còn mẹ mày thì cái kiểu tình cảm kỳ cục với con trai, suốt ngày sống ૮ɦếƭ đòi ngăn chuyện đăng ký kết hôn.
Lưu Nhược tụi tao chẳng đòi sính lễ, cũng đồng ý cưới trước rồi mới đăng ký, nhà cửa xe cộ thì chuẩn bị đầy đủ.
Còn mày với cái đồng lương ba cọc ba đồng, nghĩ mình có thể mua nổi nhà sao?
Mày sống còn chẳng đủ ăn ba bữa cơm tử tế!”
“Còn mày nữa, cô em ‘trà xanh’, đu dây hết người này đến người khác, sao?
Lần trước bị thiếu gia nhà giàu đá nên giờ quay lại tìm ‘mồi’ mới à?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.