Giải khai khúc mắc (Hạ)
Ngày hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, nền trời xanh đến khiến người ta tan nát cõi lòng.
Lúc Khương Tố đẩy cửa thư phòng trong hoàng cung cũng là khi Khương Trạch đang đốt một ít thẻ tre, khói đen lượn lờ vờn quanh gương mặt bất động thanh sắc của y, càng tăng thêm vài phần tiêu điều xơ xác.
Khương Tố dĩ nhiên biết Khương Trạch đang đốt thứ gì, chỉ khẽ thở dài: “Thế nào lại đốt trong thư phòng vậy? Vạn nhất phải đi lấy nước, A Trạch thụ thương thì phải làm sao?”
Khương Trạch nghe được âm thanh của hắn thì đờ đẫn ngước mắt lên, ngưng thần nhìn đối phương.
Khương Tố đứng cách một chậu lửa, cũng ngưng mắt thật sâu nhìn Khương Trạch.
Thời gian nhẹ nhàng lướt qua, hài tử trước kia không để ý thế tục, cả ngày chỉ lấy việc chạy theo ௱oЛƓ y làm thú vui, kỳ thực đã lớn rồi. Y đã đủ ưu tú cũng đủ sắc bén, cường đại, cho dù là y cũng vô pháp che đậy hào quang của đối phương.
Trong nháy mắt đó, Khương Tố cảm thấy cái đuôi nhỏ năm xưa vẫn thường xuyên đi theo hắn, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện nửa rồi.
Mọi chuyện dường như chi mới chớp mắt mà đã lâu như mấy kiếp phù sinh.
Sau khi Trương Di vâng mệnh đem bồn lửa chứa thẻ tre công văn đã hoàn toàn đốt sạch sẽ đi, gã còn rất thức thời đóng cửa phòng lại. Khương Tố không nhìn đến thần sắc biến đổi của Trương Di, chỉ chậm rãi ngồi xếp bằng ở trước mặt Khương Trạch.
Hắn nghe được Khương Trạch cực kỳ lãnh tĩnh nói: “Đã đốt trụi rồi… có phải cũng giống như những thứ kia đều chưa hề tồn tại hay không?”
Khương Tố cả cười: “Ta cũng hy vọng là không tồn tại, đáng tiếc lại không được. Hôm nay A Trạch là đang đợi ta… không phải sao?”
Khương Trạch lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn, hồi lâu cũng không nói lời nào.
Lúc vừa bắt đầu, y vẫn luôn chờ đợi một màn Khương Tố thừa nhận với mình như vậy. Vô luận là phải trưng ra phản ứng gì, phải làm sao lèo lái dẫn đường cả cuộc nói chuyện để đạt đến mục đích cuối cùng y cũng đã diễn luyện vô số lần trong đầu. Y trực tiếp phủ định biện pháp ngu xuẩn cười cợt tỏ ra bán manh, vứt bỏ lộ tuyến bi tình bạch liên hoa, cuối cùng xác định lần đầu tiên lộ ra phong tư kiếp trước đến nói chuyện với Khương Tố, một lần gỡ hết tất cả khúc mắt.
Bất kể là khúc mắt trong lòng Khương Tố hay là cái gút vẫn tồn tại của y.
Vì vậy, thái độ của y nhất định phải trong rộng rãi mang theo một chút khổ sở, thần sắc nhất định phải là trong trấn định mang theo một tia cứng ngắc, khí thế nhất định phải đủ để trấn được Khương Tố, nhưng cũng không thể khiến cho đối phương quá bị bức bách.
Y đã cân nhắc hết thảy, cũng thiết kế mọi chuyện hoàn mỹ.
Thế nhưng, chân chính đến hôm nay —— y từ sáng sớm đã bắt đầu đợi Khương Tố, đến lúc này rốt cuộc cũng đợi được người. Khương Trạch chợt phát hiện trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng, thậm chí ngay cả đường nhìn cũng bắt đầu hoảng hốt bất định, có chút phân không rõ người đang ngồi xếp bằng trước mặt mình rốt cục là Khương Tố đời này, hay là Khương Tố của kiếp trước sau khi đại thắng chợt lĩnh ngộ chân tình.
Ba mươi năm đã là một đời.
Bọn họ hiện tại đã có khoảng cách một thế hệ.
Khương Trạch nhắm mắt.
Đến khi y mở mắt ra lần nữa thì trong con ngươi tràn đầy hoảng hốt cùng mờ mịt. Có lẽ y biết việc Khương Tố mưu phản đã quá lâu rồi, lâu đến mức y thậm chí đã quên cơn giận lúc ban đầu, lâu đến mức y thậm chí không nghĩ ra lúc đó vì sao lại hận đến mức đem xương cốt người này nghiền nát thành tro. Lâu đến mức, tại giờ khắc phải đối mặt này, y chỉ muốn biết đáp án của việc đã quấy nhiễu y hằng đêm trong suốt hơn ba mươi năm qua.
Khương Trạch thuận theo bản ý, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”
Năm đó, ngay đêm Khương Phong băng hà y đã viết xuống một phong chiếu thư, thậm chí đã đóng dấu lên, chỉ cần Khương Tố gật đầu đã có thể mang đi chiếu cáo thiên hạ, di chiếu của Khương Phong chỉ còn là một hồi Ô Long buồn cười. Thế nhưng, đêm đó Khương Tố mặt đầy uể oải cùng sa sút, khi hắn nhìn thấy phong chiếu thư kia trong mắt cư nhiên tràn đầy châm chọc, cười nhạo một tiếng “Không nên ồn ào” rồi liền đem chiếu thư xé nát.
Suốt một tháng sau đó, Khương Tố tự nhốt mình trong tẩm cung không gặp bất cứ ai, chờ đến khi y xuất hiện lần nữa đồng ý gặp mặt Khương Trạch, ngoại trừ cúi đầu xưng thần thì chỉ yêu cầu y thú Lạc Dục Lam.
Y không rõ vì sao Khương Tố phải làm như vậy, hai chữ nhân tâm này từ trước đến nay vẫn khó đo lường như vậy.
Thế nhưng, đó chỉ là đối với Khương Trạch mà nói, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người giỏi việc phỏng đoán nhân tâm, y từng nhiều lần đem tất cả mọi việc, lớn nhỏ đều không bỏ sót kể lại cho Gia Cát Du, yêu cầu y phân tích nguyên nhân năm đó Khương Tố muốn mưu phản. Gia Cát Du ngẫm nghĩ hồi lâu liền nói với y: Thứ nhất, Khương Tố nghĩ rằng y chính là người đem việc huyết thống của hắn nói cho Khương Phong, vì vậy nổi lên hoài nghi cùng căm hận. Thứ hai, lòng tự trọng buồn cười của nam nhân khiến Khương Tố vô pháp đơn giản tiếp thu việc ‘trao trả’ ngôi vị chẳng khác gì thi ân của y. Thứ ba, nhân sinh chi lộ, nghĩ sai liền hỏng hết, một bước đã bước ra có muốn thu lại cũng không kịp nữa.
Mấy thứ này nghe qua vẫn rất có đạo lý, thế nhưng Khương Trạch thủy chung không tin tưởng lý do Khương Tố mưu phản lại đơn giản như thế. Dù sao Khương Tố cũng mất đã lâu, những người có liên quan năm đó cũng ૮ɦếƭ hết bảy tám phần, y biết nhất định có việc gì đó ngay cả Gia Cát Du cũng không thể nhìn thấu, hoặc là kỳ thực Gia Cát Du đã nhìn thấu nhưng lại không dám nói cho y biết.
Mặc kệ thế nào, người có thể biết đáp án rõ ràng nhất cũng chỉ có một mình Khương Tố. Mà giờ khắc này, y đang đối mặt với đối phương, chỉ nghe người nọ cười cười, bâng quơ đáp một câu: “Việc đó đã không còn quan trọng.”
Khương Trạch nhất định không chịu buông ra, chỉ bướng bỉnh ngưng mắt nhìn người kia, chậm rãi lắc đầu: “Điều này rất trọng yếu.”
Khương Tố lẳng lặng nhìn thẳng y.
Lúc này y mới nhớ đến, Khương Trạch kỳ thực là một loại người giống mình, đối với những việc đã tin tưởng liền tuyệt đối không hoài nghi. Chỉ là một khi đã hoài nghi liền muốn tìm tòi cho đến tận cùng.
Cho dù là mười năm cũng vẫn giống như ngày đó.
Khương Tố thành khẩn mà nghiêm túc nói: “A Trạch, con đường nhân sinh có rất nhiều ngã rẽ, chỉ cần bước sai một bước liền không thể quay đầu. Huống chi, lúc đó ta tưởng đệ là người đã đem… chứng cứ giao cho phụ hoàng, như vậy việc đệ đem ngôi vị trao trả cho ta chẳng khác gì một loại khiêu khích cùng trào phúng.”
Cùng với những gì Gia Cát Du suy đoán không hề khác biệt.
Cho dù việc này Khương Trạch vẫn như trước cho rằng nguyên nhân không đơn giản vậy, thế nhưng nghe được suy đoán từ miệng Gia Cát Du và nghe được lời thẳng thắng không chút hoài nghi của Khương Tố, cảm giác tất nhiên là không thể so sánh.
Khương Trạch vẫn cảm thấy kiếp trước mình quá điên cuồng, sau đó lại ngày đêm tưởng niệm Khương Tố, hẳn là bách độc bất xâm. Thế nhưng đột nhiên nghe được lời này của đối phương, y chỉ cảm thấy giống như có người không ngừng cầm kim đâm vào trái tim của mình, loại cảm xúc khó chịu này khiến cho mắt của y trong nháy mắt chuyển đỏ: “Không phải do đệ.”
Khương Tố thở dài một hơi.
Hắn đau lòng vươn tay xoa xoa đầu Khương Trạch, lại lau đi dòng nước mắt nóng rực đã ướt đẫm gò má của y: “Phải, ta biết không phải A Trạch… Xin lỗi, khi đó ta chính là nhất thời bị quỷ mê tâm khiếu, nếu không làm sao có thể hoài nghi A Trạch? “
Trong toàn bộ Khương quốc, người muốn nhìn hắn quân lâm thiên hạ nhất khẳng định là Khương trạch. Cho dù chỉ là thời gian chưa đến một tháng đầu tiên, hắn rốt cuộc là làm thế nào hoài nghi tiểu hài tử trước mặt vẫn luôn một lòng với mình này chứ?
“Khi đó ta tự nhốt mình vào tẩm cung… nói ra thật xấu hổ, ta mặc dù so với A Trạch thì ngốc nhiều hơn ba năm, thế nhưng cho dù ý chí sắt đá đến thế nào cũng sẽ cảm thấy khổ sở ủy khuất. Khi đó ta rất tưởng niệm mẫu phi, ta muốn hỏi nàng vì sao lại như vậy, muốn nghe nàng nói cho ta biết ta nên làm gì.”
Khương Tố lộ ra nụ cười hoài niệm: “Thế nhưng nàng đã không thể nào trả lời ta được nữa.” Vô luận là mẫu phi của hắn cũng tốt, là Khương Phong cũng được. Tất cả đều đã chôn vùi vào hoàng lăng rồi, sau khi trăm tuổi cũng chỉ còn là một bộ hài cốt tịch mịch, nào còn được phong quang như lúc sinh tiền.
“Dưới tình huống này, ta liền cầm kiếm ném 乃út nghiêng, muốn đích thân đọa lấy ngôi vị hoàng đế. “
“Dù cho… dù cho phải cô phụ tín nhiệm của A Trạch.”
Có mấy lời, một khi đã đủ can đảm bắt đầu mở miệng liền có thể phát hiện, kỳ thực cũng không quá khó khăn như vậy. Hiện tại Khương Tố nói ra những lời tâm huyết như vậy cũng không phải vì muốn Khương Trạch lý giải hắn, hắn chỉ là bỗng nhiên hiểu được, có rất nhiều hiểu lầm đều có thể nói cho rõ ràng. Nếu vì không muốn nói rõ mà dẫn đến hiểu lầm khúc mắt, thật đúng là đáng thương, đáng tiếc.
Khương Tố càng nghĩ, nụ cười trên môi càng trở nên mờ ảo: “Nhưng mặc dù ta có ý niệm mưu phản cũng chỉ muốn dùng tài đức sáng suốt cùng uy vọng lăng thiên bức bách A Trạch thoái vị, cũng không muốn làm ra những việc tàn ác tồi tệ gì… Những công vụ trong tay hiện giờ ta đều đã sửa sang xong, công văn đều để trong thư phòng ở phủ đệ của ta. A Trạch có thể tùy ý thu hồi.”
Năm đó Khương Phong là do một tay Văn Nhân gia nâng đỡ ngồi lên bảo tọa, thế nhưng hơn mười năm sau lại lấy oán trả ơn, không chỉ ra tay diệt sạch vây cánh của đối phương mà còn toan tính nâng đỡ hài tử của mình cùng nguyên phối leo lên ngôi vị hoàng đế. Hôm nay hắn không thể đăng cơ, chẳng lẽ không phải đúng theo lời thề năm đó của Khương Phong với Văn Nhân gia sao “Người tiếp theo đảm nhiệm ngôi vị Thiên tử, trong người tất nhiên có một nửa huyết thống Văn Nhân thị”. Như vậy, có tính là do năm đó Khương Phong tạo nghiệt?
Đợi khi hắn nói xong hết thảy liền lui về sau một bước, chậm rãi cúi người thấp đầu: “Tội thần Khương Tố, khẩn cầu bệ hạ trị tội.”
Khương Trạch vẫn không nói một lời.
Ánh mắt của y dừng lại trên gương mặt Khương Tố, thần sắc vẫn có chút hoảng hốt bất định như trước, thế nhưng đợi Khương Tố nói xong câu sau cùng hắn rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại. Khương Trạch hoàn toàn không phát hiện được bàn tay của mình đã gắt gao nắm lại thành quyền, thậm chí còn đang run rẩy, y kiệt lực khắc chế sóng gầm trong lòng: “Như vậy hiện tại thì sao? Nếu hiện tại đệ hạ chiếu chỉ… đem ngôi vị này trả lại cho ca ca, ca ca có nguyện ý không?”
Khương Tố khổ não nở nụ cười.
Hắn chậm rãi nói : “Ta vẫn luôn biết A Trạch chính là kỳ tài thiên hạ khó tìm. Ta cũng tin tưởng, A Trạch làm hoàng đế tốt hơn ta nhiều.” Mặc kệ những động tác này ban đầu là do Khương Trạch hữu ý ươm hoa hay vô tình cắm liễu1, thế nhưng hiện tại thế cục trở thành như vậy, Khương Trạch xem như đã hoàn toàn có thể đùa bỡn cả triều văn võ trong lòng bàn tay.
Khương Trạch rốt cục cũng không nhịn được.
Y trực tiếp kéo Khương Tố dậy, vươn tay ôm hắn vào trong ng. Khương Trạch ôm rất chặt rất chặt, giốn như chỉ cần thả ra một chút liền giống như đời trước vậy, hoàn toàn đánh mất người này. Khí lực của người tập võ vốn lớn hơn thường nhân, cho dù Khương Trạch vẫn khắc chế chưa dùng đến nội lực, thế nhưng vẫn có thể làm cho Khương Tố cảm thấy đau đớn không ít.
Thanh âm của y cũng rõ ràng mang theo một tia run rẩy: “Người xấu…”
Chỉ là Khương Tố cũng không thèm để ý tư thế này của hai người có bao nhiêu quái dị, trái lại còn nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve lên xuống tấm lưng của Khương Trạch, nở nụ cười: “Ừ, ta là người xấu.”
Có lẽ vì thông qua da thịt áp sát mà cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Khương Tố, cũng có thể là do thái độ ôn nhu lấy lòng của hắn, Khương Trạch rốt cục cũng buông lỏng lực đạo, trở nên bình tĩnh. Thế nhưng y liền không ngừng uốn éo, điều chỉnh tư thế vùi vào trong lòng Khương Tố, hờn dỗi nói: “Ta phải trị tội huynh!”
Khương Tố điều chỉnh tư thế để người trong lòng có thể tìm được một vị trí thoải mái: “… Được, chỉ cần A Trạch hài lòng là được. Chỉ là ngoại công của ta, vẫn xin A Trạch nể tình mở một bề lưới.”
Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị vẹn toàn, từ xưa mưu phản chính là đứng đầu thập ác trọng tội, trước đó hắn đã phân tán toàn bộ phụ tá, thậm chí vì nô bộc trong nhà an bày xong tất cả đường lui. Chỉ duy nhất hy vọng sau lần thẳng thắng hôm nay có thể tìm cho Hữu tướng một con đường sống.
Về phần hắn, hắn nguyện để tất cả tan theo làn gió, đợi đến trăm năm sau nếu có người nhắc lại, chỉ mong dùng một câu công tội bù trừ để đánh giá vậy là quá đủ rồi.
Vì vậy, hiện tại hắn dùng tâm tình ôm lấy trân bảo độc nhất vô nhị, quý giá không gì so sánh được mà ôm lấy Khương Trạch. Hắn không úy kỵ tử vong, duy nhất e ngại sau khi mình rời đi, Khương Trạch sẽ không bỏ xuống được cừu hận và tưởng niệm trong lòng, từ đây về sau suốt đời không ngừng dằn vặt chính mình.
Nhưng nếu đời này Khương Trạch cũng đơn giản dễ đoán như Khương Tố dự liệu, như vậy hắn cũng sẽ không thất bại triệt để đến thế.
Khương Tố cảm thấy cái đầu nhỏ trong lòng đang dùng vạt áo của hắn lung tung xoa mặt, nhanh chóng ngẩng lên, lạnh lùng ngưng mắt nói: “Ta muốn phạt ca ca làm hoàng hậu của ta! Cả đời không được rời khỏi ta!”
Khương Tố: “…”
Khương Trạch nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn này của Khương Tố thì trong lòng phi thường đắc ý với năng lực phát huy tại hiện trường của mình, thế nhưng bên ngoài vẫn cứ ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ cực kỳ kiêu ngạo, lại dùng hai tay cố định mặt của đối phương nhìn thẳng vào mình: “Ca ca vẫn không tin đệ sao? Như vậy đệ hiện tại liền đi hạ chiếu thư phong ca ca làm hoàng hậu, chiếu cáo thiên hạ!”
Khương Tố đứng lên, cau mày nói: “Không cho phép hồ đồ!”
Không nói đến trước giờ chưa từng có nam nhân được lập hậu, hắn và Khương Trạch trong mắt bách tính thiên hạ chính là huynh đệ ruột, làm sao có thể phong hắn làm hậu?
Khương Tố nhìn Khương Trạch mở tô đôi mắt đào hoa, đuôi mắt rõ ràng xếch lên vô cùng mỵ hoặc, nhãn thần vậy mà lại ngây thơ lại đơn thuần khiến người câm lặng.
Khương Tố bắt đầu từ năm mười bảy tuổi đã hiểu chuyện nam nữ. Ngày đó Khương Phong được dâng tặng ba mỹ nhân, liền đem một người tặng hắn, chỉ là trong lúc mỹ nhân kia đang nỗ lực mê hoặc thì Khương Trạch vừa lúc cũng đến tìm hắn chơi đùa. Mà hắn sợ làm hư tiểu hài tử nên vội vã lệnh cho Trương Di sắp xếp người đi nơi khác, sau đó lại hoàn toàn đem chuyện này quên mất.
Thế nhưng trong lúc đó, hắn đúng là cũng biết được chút ít việc giữa nam nữ, so sánh với Khương Trạch hoàn toàn thuần khiết thì bản chất bất đồng.
Hiện tại tình cảm của Khương Trạch đối với hắn hoàn toàn không thể phân rõ là sự kéo dài của tình huynh đệ suốt mười năm khiến y muốn chiếm người làm của riêng, hay thực sự là loại tình cảm muốn cùng hắn kết thành phu thê.
Nếu chỉ là vì bọn họ từng thân mật không có khoảng cách nên vô pháp thích ứng sự chuyển biến của thân phận hiện tại, như vậy Khương Trạch nhất định sẽ có một ngày quen thuộc. Nếu thật sự là loại tình cảm thứ hai, không nói đến sự mê hoặc mạnh mẽ của hậu cung sau này, chỉ nói đến tương lai bọn họ già đi dưới gối không người hầu hạ, đến lúc đó có phải Khương Trạch sẽ căm hận hắn?
Trong lòng Khương Tố ngũ vị tạp trần.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn kềm chế xung động muốn sở hữu người trước mắt, nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy Khương Trạch, tận lực tâm bình khí hòa nói: “A Trạch, đệ có hiểu thế nào là thích không? Đệ có hiểu nếu chúng ta cùng nhau sẽ có vấn đề gì không? “
Khương Trạch bất mãn: “Đệ làm sao không biết? Không phải giống như trong đông cung đồ đã vẽ, cùng làm loại việc có thể sinh hài tử sao? “
Khương Tố: “…”
Giờ khắc này hắn đơn giản đã hối hận rồi, lúc trước vì sao có thể để cho Khương Trạch xem những thứ như đông cung đồ kia chứ. Hắn hít sâu một hơi, tận lực lời ít ý nhiều nói: “Đó là chuyện giữa nam và nữ… Nam nhân cùng nam nhân không giống như vậy.”
Gương mặt của Khương Trạch phồng lên.
Y nhíu nhíu mày nhìn Khương Tố: “Là chỗ nào không giống? Ca ca mau dạy đệ.”
Khương Tố đã tâm tàn lực tẫn.
Đợi đến lúc giảng giải xong, hắn thiếu chút nữa đã quên mất mục đích lần này của mình, thậm chí còn nghĩ mình đến đây để thảo luận về phong hoa tuyết nguyệt, khuê trung lạc thú.
Hắn xoa xoa thái dương, dừng lại hồi lâu mới nặng nề nói: “A Trạch, thiên hạ tuy rằng thịnh hành nam phong, thế nhưng đối với đại phu sỹ tộc mà nói, nam sủng sở dĩ gọi là sủng bởi vì xét đến tột cùng cũng chỉ là một thứ đồ thú vị mới mẻ mà thôi. Người có thể chân chính yêu nhau, cả đời tương hứa từ xưa đến nay ít lại càng ít. Cũng có thể lúc ban đầu bọn họ thật ra đã yêu nhau, nhưng vì các loại nguyên do chung quy vẫn cứ thiên nhai tương vong.”
“Ta cùng đệ sớm chiều gặp gỡ suốt mười năm, đệ cảm thấy còn chưa đủ, muốn ờ cùng ta càng thêm lâu dài. Thế nhưng nhân sinh của đệ hiện tại chỉ mới bắt đầu, còn có rất nhiều cái mười năm nữa đang chờ đệ.”
“Câu cửa miệng thường nghe, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại. Đệ phải hiểu được, nếu một ngày đệ thuộc về ta, ta tuyệt đối không thể nhân nhượng để đệ lấy vợ sinh con.”
“Đệ là nhất quốc chi chủ —— tương lai rất có thể sẽ là chủ nhân của cả thiên hạ. Đệ sẽ gặp cảnh văn võ bá quan không ngừng nỗ lực đưa người vào hậu cung của đệ, mặc kệ là nam hay nữ, mặc kệ đệ có thích hay không, ta đều không đồng ý đệ tiếp nhận bọn họ.”
“A Trạch, đệ còn quá nhỏ, đệ chưa từng thể nghiệm qua cái loại mê hoặc này.”
Nói đến đây, Khương Tố có chút lo buồn vô cớ thở dài. Vươn tay sờ sờ đầu của Khương Trạch, kéo ra một nụ cười khổ: “A Trạch ngoan, trở về nghĩ lại cho thật kỹ, đừng quá nóng ruột mà khiến tương lai phải hối hận.”
Khương Tố nói xong lẳng lặng đứng đó chờ đợi, đến khi nhìn thấy sự tự hỏi trong đáy mắt của Khương Trạch mới đứng dậy rời đi.
Kúc hắn đẩy cửa, chợt nghe được tiếng trả lời cực kỳ tĩnh táo của Khương Trạch.
“Nếu là vì con nối dòng, Khương thị dòng dõi thịnh vượng, đệ hoàn toàn có thể nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, toàn tâm toàn ý xem như Thiên tử tương lai mà bồi dưỡng.”
“Nếu nói đến cảm tình, đệ biết mẫu hậu và Khương… phụ hoàng cũng không yêu mến lẫn nhau, đệ hoàn toàn có thể hiểu được việc phải sống cùng người mình không yêu suốt một đời là tư vị gì.” Đời trước sau khi y thú Lạc Dục Lam liền đem người đặt trong hậu cung xem như bài biện, cho đến sau này tàn sát hết những người có liên quan đến sự kiện mưu phản, nữ nhân đáng thương kia cũng hậm hực mà vong.
Khương Tố quay đầu lại.
Hắn nhìn vành mắt ửng đỏ của Khương Trạch, lại nghe được thanh âm gần như chất vấn của đối phương: “Cũng bởi vì đệ còn nhỏ nên ca ca liền xác định đệ là nhất thời xung động chứ không phải đã quyết tâm cùng ca ca cả đời sao? Rõ ràng đệ tin tưởng ca ca như vậy, vì sao… ca ca không thể tin tưởng đệ nhiều hơn một chút chứ?”
……….
Đêm dài chưa vơi.
Lúc ban ngày đã nói thẳng thắng hết mọi việc, tâm trạng Khương Tố hiện giờ tự nhiên đã không còn gán***, cực kỳ dễ dàng cảm thấy uể oải. Hắn thật vất vả mới đem Khương Trạch lòng mang hờn dỗi dụ cho ngủ say, vốn định cũng hảo hảo ngủ một giấc, xốc lại tinh thần nghênh đón ngày mai, nào ngờ lại trở nên trằn trọc khó ngủ.
Hắn trở mình, ngưng mắt nhìn ngắm người đang nằm bên cạnh. Chỉ thấy một dung nhan bình thản không chút phòng bị, cũng không biết lúc này đang mơ thấy gì mà trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra một tia thần sắc khổ sở.
Khương Tố nhẹ nhàng vuốt ve gò má của y, lại nghĩ đến những lời Khương Trạch nói vào buổi sáng.
Có lẽ là do mấy năm gần đây Khương Phong đã làm trái tim hắn băng giá, cho nên hắn quả thật có chút không dám tin vào tình cảm, vì vậy hắn chỉ nhớ rõ sự tùy tâm sở dục của Khương Trạch lại quên mất kỳ thực y cũng là loại người dị thường kiên quyết.
Tất cả những gì y muốn làm nhất định tận lực mà làm, cho dù có bất cứ thứ gì nhảy ra cản đường, y tuyệt đối cũng không liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút.
Hắn vì sao không thể tin tưởng hài tử này thêm một chút chứ? Dù cho sau này thật sự có mê hoặc không ngừng xuất hiện, thế nhưng không phải còn có hắn ở bên cạnh nhìn kỹ sao?
Lẽ nào hắn cứ không dám tự tin như vậy, cho rằng mình không sánh bằng đám mỹ nữ kệch cỡm chốn hậu cung hay nam sủng lả lướt sẽ xuất hiện sau này sao?
Khương Tố nở nụ cười.
Những việc khiến hắn suy tư suốt bao lâu nay, nói một cách thẳng thừng, kỳ thực bất quá cũng là lo sợ không đâu mà thôi. Nếu hắn có đủ lòng tin với Khương Trạch và bản thân, những chuyện kia làm sao có thể phát sinh được?
Hắn ôn nhu hôn cái trán Khương Trạch một chút, nhỏ giọng đồng ý: “Xin lỗi, ta tin tưởng A Trạch. Sau này… sẽ không có hối tiếc nữa.”
Tiếp theo hắn liền rõ ràng nghe được người đang ngủ trước mặt dùng mũi hừ một tiếng, tay chân lại nhanh chóng hoạt động vài lần, nhanh chóng lăn vào trong ng của mình.
Khương Tố : “… Thế nào còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được nha…” Khương Trạch dùng móng vuốt ôm sát vào người bên cạnh, ngượng ngùng vùi mặt vào hõm vai của Khương Tố, “… Thật muốn làm mấy chuyện xấu hổ thẹn thùng cùng với ca ca mà…”
Khương Tố: “…”
——————————
1/ Hữu ý ươm hoa hay vô tình cắm liễu: Nguyên văn hay gặp ‘Hữu ý ươm hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu thành cây’. Ý tứ chính là chỉ đôi khi có những việc người ta dốc hết tâm sức cũng không thành công, có những việc chỉ là bâng quơ hời hợt lại gặt được thành quả tốt đẹp.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.