Để đệ khiêu vũ cho huynh xem
Đợi khi các quận huyện lục tục kết thúc công việc chẩn tai thì ngày mồng một tết cũng đã đến gần.
Kể từ lúc này cho đến ngày mồng một năm sau, trên dưới cả triều đều bận rộn không ngớt.
Luật pháp Khương quốc quy định, hàng năm vào lúc này, quan lại của các quận huyện hoặc quan quân nhu phải mang sổ sách đến phủ Thừa tướng báo lại chính tích một năm, gọi là thượng kế. Vào giữa đêm mồng một tết, khi khắc đầu tiên vừa đến, Thiên tử sẽ yết kiến tam công cửu khanh, sứ giả các nước và người trong hoàng thất tông tộc đến chúc tết, đồng thời cả triều văn võ sẽ hướng Thiên tử dâng tặng lễ vật, Thiên tử dùng rượu đáp lễ. Đợi khi đến đúng thời khắc, những quan lại lĩnh bổng lộc ngoài nghìn thạch phải tùy tùng Thiên tử đi đến hoàng lăng tế tổ. Sau khi tế tổ xong, Thiên tử lại về triều ban thưởng tiệc rượu ca vũ, quan lại trong cung tổ chức biện luận kinh dịch, đợi khi Thiên tử rời đi mới có thể tự mình trở về, nghênh đón năm ngày hưu mộc.
Cả triều văn võ bận rộn đến hơn nữa tháng, ngày trừ tịch cuối cùng cũng đến.
Đêm đó, Khương Trạch, Khương Tố cùng ăn tối với hai gã đệ đệ đã lâu không gặp.
Sau khi Khương Phong băng hà, Khương Trạch đưa những nữ nhân không có con nối dòng trong hậu cung một bộ phận trục xuất ra ngoài, một bộ phận mang đi tùy táng, hậu cung từ đó trở nên vắng lặng lạnh lùng. Không lâu sau, hai vị đệ đệ chưa đầy tám tuổi cùng mẫu phi của bọn họ cũng phải ly khai hoàng cung, từ đó trong cung cũng chỉ có mình y và Khương Tố có họ Khương.
Hôm nay trừ tịch đoàn viên, hai tiểu hài tử tròn trịa, bộ dạng xem cũng có vẻ thanh tú khả ái đều nằm sắp quỳ trong đại điện, nơm nớp run rẩy, trong miệng không ngừng thốt ra những lời cát tường.
Bọn chúng đều đang sợ hãi Khương Trạch.
Đương nhiên, Khương Trạch cũng không thèm để ý đến sự sợ hãi của bọn chúng —— chỉ là y cũng cảm thấy rất nghi hoặc, rõ ràng cái gì y cũng không có làm, vì sao hai hài tử này mỗi khi gặp y đều trưng ra bộ dáng sợ hãi cực điểm như vậy? Y cứ nghĩ mãi không ngừng, sau lại vài lần nhìn thấy liền thẳng thắng nhìn cũng lười nhìn bọn chúng.
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, người có thể khiến y để tâm cho đến bây giờ cũng chỉ có một mà thôi.
Khương Trạch nhàn nhạt nói một tiếng “Miễn lễ”, còn thưởng cho hai hài tử tiền mừng tuổi, một bàn người yên lặng chờ đợi giao thừa.
Có lẽ canh giờ đã đến, trong cung tiếng pháo rền vang không dứt bên tai, Khương Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy toàn bộ hoàng cung đèn đuốc rỡ ràng chẳng khác ban ngày.
Y lại nhìn một ngọn đèn nhỏ đang phiêu phù trong gió cách đó không xa, thần sắc có chút hoảng hốt.
Đời trước y mất đi Khương Tố hơn hai mươi năm, trong đó có phân nửa thời gian vượt qua trong các cuộc chinh chiến đánh nam dẹp bắc. Cũng may, phàm là gặp những chiến dịch phải hành quân suốt cả ngày tết, Gia Cát Du đều rất hiểu ý người mà đưa đến không ít thứ tốt cho y tổ chức tiệc mừng khao thưởng tướng sĩ, giảm bớt cảm xúc nhớ nhà của mọi người. Chỉ là mỗi lúc như vậy Khương Trạch đều sẽ không tham dự vào, y lựa chọn cô đơn một mình lẳng lặng đứng về một bên.
Y cứ thế tùy ý nhìn mọi người đùa giỡn hồ nháo lại không nói một lời ôm chặt một vò liệt tửu, uống suốt một đêm cho đến tận bình minh.
Y chính là cô độc như vậy.
Có thể là bắt đầu từ năm ấy, khi phát hiện Khương Tố mưu phản, dưới cơn thịnh nộ y đã khiến cho toàn bộ Khương quốc máu chảy thành sông, vì vậy danh tự của người nào đó cũng trở thành cái tên bị mọi người trong Khương quốc tự giác kiêng kỵ, cho dù là đám sử quan vẫn tự xưng “Viết đúng sự thật không giấu vết nhơ” cũng chỉ có thể dằn lại tâm lý vẫn đang sợ hãi tột độ mà viết vài dòng cực kỳ giản lược về vị đại hoàng tử không may mất sớm kia. Vô luận năm đó người nọ tài hoa tuyệt thế, phong phạm hiền đức, ôn nhu từ tốn đến thế nào, tất cả đều theo một tràng tàn sát kinh thiên chấn địa kia mà mai một trong dòng lũ lịch sử, chỉ vài thập niên sau cả thiên hạ cư nhiên không một ai nhớ đến Khương quốc đã từng có một vị Hoàng tử như vậy.
Chỉ có Khương Trạch —— người già hay quên xót, duy độc trường tương tư.
Y chính là tưởng niệm Khương Tố như vậy.
Hiện tại, cái người y không ngừng tưởng niệm kia rốt cuộc đã về bên cạnh y, cũng không phải về dưới bộ dạng một cỗ thi thể hư thối đến hoàn toàn thay đối khiến y lòng đau như xé, càng không phải một nhúm tro tàn bị y nắm chặt trong lòng bàn tay một hơi tung ra, mà là người thanh niên trẻ tuổi ấm áp, chưởng khống toàn bộ vui vẻ hạnh phúc trong hồi ức của y.
Khương Trạch bỗng nhiên vùi mặt vào ng người bên cạnh.
Thật tốt, y thầm nghĩ, đời này có mình tự thân trông chừng, nhất định sẽ không để hắn giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Khương Trạch nháy nháy mắt, cứ nháy liên tục như vậy mãi cho đến khi đôi mắt mang theo một chút ánh nước long lanh, lại dùng thanh âm pha chút giọng mũi mà làm nũng: “Ca ca, ta mệt mỏi quá.” Vô luận là cảm xúc điên loạn tuyệt vọng khi hay tin Khương Tố tử vong, hay là cảm giác vạn vật như tro tàn sau này lúc dẫn quân chinh chiến thiên hạ, tất cả đều cơ hồ đã vét cạn hết khí lực cả đời của y.
Khương Tố giật mình.
Hắn cảm nhận được tiểu hài tử bên cạnh đang liều mạng tựa vào lòng mình, cũng chỉ xem như đối phương là quá mệt nhọc, không thể làm gì khác mà vươn tay vuốt ve đầu y, ôn nhu dụ dỗ: “Tối nay không được ngủ, ca ca thức cùng đệ, ngoan.”
Thường chỉ cần hắn nói như vậy, cho dù Khương Trạch có bao nhiêu tình nguyện cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng lúc này Khương Trạch lại không hề phản ứng, cũng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhất quán được một tấc lại muốn tiến một thước, dùng hai tay quấn lấy cổ hắn, áp sát vào trong ng.
Khương Tố cũng không nói gì, sờ sờ đầu người trong lòng.
Hắn hơi nghiêng đầu.
Hai tiểu hài tử tròn vo đang mở to mắt yên lặng nhìn bọn họ, thấy Khương Tố nhìn qua đều đồng loạt quay đầu, trưng ra bộ dáng nghiêm túc ổn trọng, dáng ngồi đoan trang chờ đợi tân niên đến.
Đợi đến lúc sao mai bắt đầu mọc lên sáng rọi, Khương Trạch cũng thay đổi triều phục tiếp nhận triều bái cùng lễ vật của bách quan cống hiến, đợi khi trời bắt đầu hửng sáng, y lại thay đổi tế phục, dẫn theo một bộ phận quan lại, khí thế trào dâng đi đến trước hoàng lăng tế tổ.
Đối lập với đời trước, thần sắc của y hiện tại sinh ra không ít thành ý cùng kính nể.
Nghi thức lần này cũng không khác lắm với lúc tế thiên, toàn bộ quá trình đều do Thiên tử tự mình chủ trì. Đầu tiên chính là dùng giọng điệu bi thống như khóc như than đọc ra bản tế văn do tự tay mình viết, đem toàn bộ công đức của tổ tiên trong hoàng lăng ra ca tụng một lần, ngay cả Khương Phong cũng phải gán cho một câu “Cần chính thiết thực, dốc hết tâm huyết”
Thế nhưng thực tế là như thế nào?
Trăm năm trước tiền triều băng hoại, xã tắc tiêu vong, thiên hạ phân năm. Quốc quân nước sở kế tục huyết mạch chính thống của tiền triều, trở thành quốc gia đứng đầu năm nước, Tề quốc thứ hai, sau đó chính là Hàn, Tùy, Khương quốc chỉ đứng ở hạng chót. Sau đó tổ phụ của Khương Trạch chịu nghe can gián, thánh trí hiền minh, đem Khương quốc phát triển cực kỳ hưng thị. Tiếp theo chính là Khương Phong đăng cơ, những năm đầu có Văn Nhân Mẫn phụ tá, mặc dù không thể lần nữa mở ra thịnh thế nhưng cũng chưa từng lui bước, đến khi Văn Nhân Mẫn thoái lui, quyền thế trong triều thay đổi, Khương Phong bắt đầu trở nên cố chấp, dứt khoát hủy bỏ toàn bộ chính sách tổ tiên ban hành tân pháp, mưu toan lần nữa khai sáng thịnh thế giang sơn.
Đáng tiếc tốt quá hóa dở, đến khi Khương Trạch đăng cơ, sưu thuế của Khương quốc đã nặng nề đến cực điểm, tiếng oán than của bách tính nổi lên bốn phía. Vì vậy lúc Khương Trạch thuận miệng hạ chỉ giảm ba thành thuế khóa, cũng đã đủ khiến bách tính vui mừng khôn xiết hồi lâu.
Ngoại trừ chính sách, năm đó hành động chèn ép thế lực Văn Nhân thị của Khương Phong cũng không ít hiền thần đương thế nản lòng thoái chí, có người hậm hực mà ૮ɦếƭ, có người trực tiếp ẩn cư sơn dã, điển hình như vị Trần Mặc Chi có quan hệ thông gia với Hữu tướng kia, cho dù Khương Phong năm lần bảy lượt ban thưởng quan chức cũng cứ sừng sững bất động. Cả triều đình chỉ lưu lại cho Khương Trạch một đám tam công cửu khanh tốt xấu lẫn lộn, tranh quyền đoạt lợi.
—— nếu như tham vọng tranh đoạt của Tả tướng không quá lớn, nếu như Hữu tướng không có bất luận ý đồ mưu phản nào, hai người này cũng miễn cưỡng có thể coi như hữu dụng.
Đương nhiên, cũng nhờ tâm tính của hai người bọn họ như vậy mới có thể làm ra không ít chuyện tốt, để Khương Trạch ở giữa trộm lấy mấy lần lợi ích, còn có thể đơn giản giúp y giải quyết tuyệt đại bộ phận chính vụ.
Cho dù phần lớn danh tiếng đều được đẩy lên trên người Khương Tố.
Nhưng như vậy cũng có sao đâu? Kiếp trước toàn bộ chính vụ y đều giao cho Gia Cát Du xử lý, không phải toàn bộ danh tiếng đều rơi vào trên người Gia Cát Du sao? Cùng với việc khiến cái tên thích buôn thần bán thánh kia thừa dịp nổi danh, còn không bằng để cả thiên hạ đều ghi nhớ Khương Tố nhà y.
Tế tổ rốt cuộc cũng hoàn tất, lúc này bá quan mới thở ra một hơi buông lỏng xuống.
Khương Trạch lại lần nữa dẫn cả đám người rầm rộ trở về hoàng cung, lúc này nội thị cũng đã bày xong tửu yến, chỉ chờ Khương Trạch trở về liền có thể hưởng dụng.
Tuy rằng cơm nước phần lớn đều đã nguội lạnh thế nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn, dù sao quần thần cũng đã quen với việc này, hơn nữa lại vừa lúc có thể đặt chú ý lên người đồng liêu cùng với những nghệ nhân tạp kỹ vũ nhạc khó có dịp nhìn thấy trong hoàng cung.
Ngoài điện có lân sư rồng tranh châu rộn rã, trong điện có nữ vũ công múa lụa treo1 đong đưa không ngừng, dây lụa vặn xoắn mềm mại lay động… tài nghệ tinh thuần, diễm động thế nhân.
Khương Trạch chắn ghét nhìn những màn biểu diễn trước mặt, thỉnh thoảng còn liếc nhìn dò xét biểu cảm của Khương Tố.
Khi thấy Khương Tố cư nhiên hoàn toàn không tỏ ra gì hết, nét mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ chuyên tâm thưởng thức những nữ vũ công trong đại điện uốn lượn, tâm trạng của y liền cảm thấy không vui!
Vì vậy ca vũ còn chưa kết thúc Thiên tử cũng đã rời đi.
Bách quan sau đó liền trở nên tùy ý, bước đến bắt chuyện chúc rượu lẫn nhau, sau đó tụ tập thành nhóm đàm thư luận đạo, uống rượu tự đắc.
Chờ đến khi Khương Tố quay về tẩm cung đã thấy Khương Trạch đang chống cằm, dùng một ngón tay khuấy khuấy chung trà trước mặt, toàn thân đều tản ra oán niệm “Ta không vui, mau tới dỗ ta”.
Khương Tố chỉ có thể bật cười.
Hắn thu hồi lại chung trà đã bị Khương Trạch dày vò không biết bao lâu, thuận lợi bấm lên gò má phúng phính mềm mại của y một chút, tâm trạng không hiểu vì sao có một loại thỏa mãn khó thể miêu tả: “A Trạch đã mệt suốt hai ngày rồi, nào, đến đây, chúng ta nhanh ngủ thôi.”
Khương Trạch hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn.
Khương Tố cười cười, hắn cũng không để ý cái tính không được tự nhiên này của Khương Trạch, thong dong *** ngoài nằm lên giường, tùy ý lật xem quyển tạp ký bị người nào đó ném sang một bên, chuẩn bị chờ Khương Trạch giận dỗi xong chạy đến ôm hắn cùng ngủ.
Khương Trạch chống chống quai hàm.
Y đứng dậy, bước chân cố ý đạp thật nặng đến trước giường đi một vòng, chờ đến khi lực chú ý của ca ca nhà mình dời đến người y mới mở to đôi mắt ướt sũng, nhu nhược không gì sánh được nói: “Không cho ca ca nhìn các nàng nhảy múa —— để đệ khiêu vũ cho ca ca xem có được không?”
————————-
1/ Múa lụa treo: Là hình thức nhảy múa mà vũ công treo người lên 1 hoặc hai sợi dây lụa, dùng khả năng thăng bằng và độ dẻo dai của cơ thể bày ra những tư thế đẹp nhất. Theo nhận đình của mình thì khá giống sự kết hợp giữa múa cột và yoga dây.
Mình không tìm được hình minh họa trên sân khấu nên dùng tạm vài tấm hình này, không thích bối cảnh và trang phục của người mẫu lắm, nhưng động tác khá tiêu biểu cho loại hình nghệ thuật múa lụa treo.
tien-nu-mua-cot-lam-say-long-dan-mang-trung-quoc (2)
tien-nu-mua-cot-lam-say-long-dan-mang-trung-quoc
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.