Mới lăn trên giường chưa được mấy vòng, di động đã réo, Shinichi không suy nghĩ nhiều mà nhận nghe ngay.
“Shinichi.” Đối phương gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng, tới độ trái tim cậu bị đập rộn lên một cách kỳ diệu.
“Hmm… Sao thế?” Shinichi nằm nghiêng đi co chân lên, “Đừng có bảo với tôi là cậu cũng đọc cái tin tạp nham kia rồi nha.”
“Tôi đọc rồi.” Ngữ điệu vẫn bình tĩnh.
“Vậy không cần tôi giải thích với cậu là tôi chỉ dạy bắn cho Kerenann thôi đâu nhỉ?”
“Tránh xa hắn ra, Shinichi.”
Shinichi bất giác sững người, đành rằng giọng Akinobu chưa hề gợn chút biểu cảm nào nhưng Shinichi biết, lúc này đây y là đang nghiêm túc.
“Tôi không rõ cậu lo lắng cái gì, tôi và Kerenann vốn chả thân quen.”
“Ừ, ngủ ngon nhé.” Akinobu dứt câu liền cúp điện thoại, mà Shinichi ở bên kia đầu dây thì chịu ૮ɦếƭ, chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo như nào.
Ghen hở, Shinichi cảm giác phỏng đoán này hài hước quá, cậu không tưởng tượng ra Akinobu lạnh lạnh lùng lùng lúc ghen sẽ trông thế nào nữa. Chắc tại cái ảnh mình “ôm” Kerenann làm cái tên ấy hơi hơi khó chịu mà thôi.
Có vẻ mấy ngày sau đó Amanda được nở mặt nở mũi với nhóm thiết kế, do đó rất chi là vui vẻ mời Shinichi ra sân đua ngoại ô New York để cưỡi ngựa.
Mới đầu Shinichi vốn định từ chối, đằng nào vẻn vẹn hai tuần nữa thôi là giải đấu ở Washington sẽ bắt đầu rồi, thế mà vừa nghe tin Akinobu cũng sẽ đi, lòng cậu tự nhiên rộn ràng lên cũng muốn đi. Hai bọn cậu không có nhiều dịp để gặp nhau cho lắm, tên kia tuần nào cũng gọi điện cho mình ba lần, dù lời lẽ luôn luôn chỉ ít ỏi thôi nhưng kiểu gì thì kiểu, Shinichi cảm thấy cậu quả tình nhớ y lắm.
Eva biết chuyện Shinichi đi cưỡi ngựa với Amanda xong, mặt mày cũng lồ lộ vẻ thèm thuồng, cô tiểu thư hoạt bát này chỉ vì bé con cục cưng trong bụng mà đã phải bỏ cả rượu lẫn bao nhiêu là thú vui. Shinichi đâm ra đành an ủi cô sinh xong em bé rồi thì sẽ thuê một bà vú, còn cả hai sẽ đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa.
“Thôi đi ~ có đi du lịch thì anh lại chả cùng đi với ‘anh’ Kerenann nhà anh!” Eva không ngớt lôi cái tin lá cải ngày đó ra trêu chọc Shinichi.
“Anh bảo rồi, anh với Kerenann đâu có gì thật mà.” Shinichi hét tướng, soạn xong đồ đạc liền ra khỏi cửa.
“É —— Bình thường lúc em trêu anh đâu có phản bác gì —— Tình hình là anh ‘Ng*ai t*nh’ thật chớ gì ——” Eva đứng trước cửa rống với về phía chiếc Toyota đang lái đi.
Cưỡi ngựa quả ư là môn thể thao quý tộc, nói ‘quý tộc’, có phân nửa nguyên nhân là bởi phân nửa người đến loại câu lạc bộ như này rặt toàn kẻ lắm tiền.
Dẫu hôm này là cuối tuần song nhóm ‘quý tộc’ đến chơi cũng không nhiều, ngoại trừ bốn người bọn cậu cũng chỉ có lác đác vài ba người cưỡi ngựa dạo chơi.
Shinichi và Kerenann đến trước, hai người thay sang quần áo lẫn bốt để cưỡi, chọn ngựa tốt, đoạn vào sân.
“Cậu Kobayakawa sẽ cưỡi ngựa thật đấy à?” Kerenann bước ra, bộ đồ bó đen bóng khắc họa nên dáng người hắn. toát đầy vẻ đẹp khỏe khoắn lẫn thuôn thả, không chỉ là vẻ đẹp thuộc về một người mẫu diễn sàn T, thân hình hắn không quá sỗ sàng mà lại đầy sức mạnh.
Shinichi cảm thấy đẹp mắt, tâm tình bèn không khỏi xởi lởi lên, “Hồi mới sang New York Eva có dạy tôi, thời ấy tôi cưỡi cũng không tệ lắm, cơ mà cũng hơn bốn năm rồi, chỉ sợ giờ thành bập bẽ hết.”
Shinichi giậm lên bàn đạp, xoay mình một cái đã vừng vàng ngồi trên lưng ngựa, ngoái đầu quay lại thấy Kerenann vẫn đang giữ ngựa đứng trân ra tại chỗ nhìn về phía cậu, “Cậu Kobayakawa, đã từng có ai nói rằng —— cậu gợi cảm ૮ɦếƭ người chưa?”
“Ẹc?” Shinichi thoáng phát ngượng vì lời tả của hắn, “Tôi có gì mà gợi… cảm…”
Kerenann cười khùng khục, động tác tùy ý hé miệng mà cũng không thất thoát vẻ tao nhã. Hắn ngồi lên ngựa, đi tới cạnh Shinichi, “Cái biểu ngô ngố này… sẽ giục giã người ta sinh ra ý định không tốt với cậu, chỉ muốn được lột sạch cậu rồi muốn làm gì tùy thích.”
Shinichi bị lời nói rành rọt của hắn dọa cho cằm rơi tuột xuống không ngậm lại nổi, mà cái kẻ đầu têu lại thích thú với vẻ mặt này của cậu lắm, cười ngất.
“Ra anh đang đùa tôi!” Shinichi bừng tỉnh lại, duỗi tay dùng roi ngựa thọc thọc thắt lưng đối phương, dè đâu mất thăng bằng tí thì ngã dúi xuống, may mắn thay Kerenann lại lanh mắt lanh tay nhoài người, tay trái đỡ lấy eo cho cậu.
Hắn để ngựa mình áp sát vào Shinichi, kế đó nâng Shinichi trở về.
“Giờ tôi tin thật là đã lâu cậu không cưỡi ngựa rồi.” Một nét cười bên khóe môi Kerenann khiến Shinichi bất chợt mù mờ, thứ cảm giác đùa cợt này sao mà quen thuộc quá đỗi.
“Trước kia tôi đã bao giờ gặp anh chưa? Kerenann?” Cậu bèn chau mày.
“Tôi đảm bảo lần tôi đi với Amanda đến biệt thự của cô Eva là lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu Kobayakawa ạ.” Nụ cười của Kerenann không hề thoáng chút biến đổi, “Có điều xem chừng trước đấy, có khi do cậu thấy tôi trên tạp chí hay là quảng cáo chẳng hạn.”
Shinichi mỉm cười, cũng đúng ~ Anh ta là người mẫu tên tuổi, nhất định quảng cáo chụp lẫn lên tạp chí đều không có ít đâu nha.
“Hai anh cẩn thận kẻo lại lên báo lá cải bây giờ ——” Tiếng hô của Amanda vọng từ xa xa tới.
Quay đầu lại, liền thấy Akinobu và Amanda đang cầm tay nhau đi đến gần.
Sớm đã được ngắm nghía sự thanh nhã từ Akinobu, song lúc này đây lại không giống vậy. Không còn mơ hồ bởi Tây trang, giờ đây vóc dáng Akinobu hoàn toàn hiển lộ nhờ bộ đồ cưỡi ngựa, nào là đôi chân dài cùng với những đường cong dẻo dai, lại còn thần thái lạnh lùng, cảm giác lạnh nhạt dữ dội thu hút toàn bộ ánh nhìn của tất cả những người khác.
“Sao sao? Đợt trước ôm nhau ở sân bắn còn chưa đủ hử? Giờ đến sân cưỡi ngựa rồi còn muốn tiếp tục?” Amanda buông lời ghẹo đùa, “Khéo Eva lại ca cho anh nghe đến khổ sở đấy Kobayakawa.”
“Tin anh đi, độ rày anh chịu đủ khổ sở lắm rồi.” Miệng thì trả lời Amanda màánh mắt lại không kìm được liếc qua Akinobu.
“Tôi chỉ là thân thiện đỡ cho cậu Kobayakawa không bị ngã xuống ngựa thôi mà.” Kerenann bó tay lắc lắc đầu, “Vả lại cô mời cậu Kobayakawa đến chắc không phải chỉ do muốn trêu chọc cậu ấy thôi chứ?”
Amanda cười lớn, “Rồi rồi, em sai. Nhưng mà hôm nay người ít lắm nha, có muốn sang đường đua bên kia đua thi không nào?”
“Được!” Shinichi giơ cả hai tay lên tán thành, “Kerenann, muốn so xem hai chúng ta ai nhanh hơn không? Bằng không anh lại cho tôi là con gà mờ thì ૮ɦếƭ!”
“Ý kiến hay á!” Amanda cũng reo lên phấn khởi.
“Kobayakawa, sắp tới cậu không có trận đấu à.” Đây là câu đầu tiên kể từ khi đi vào sân cưỡi ngựa Akinobu nói với cậu.
“Tuần sau đúng là có trận ở Washington.” Shinichi sờ sờ gáy, hên sao Akinobu đã bắt chuyện với cậu, nếu không cậu quả chẳng biết lấy cớ gì để tiếp tục nhìn y cho được nữa.
“Vậy nên đừng để bị thương.”
“Phải đó.” Amanda dường như sực nhớ ra, “Nếu anh bị thương, Eva sẽ Gi*t em mất ~”
“Làm sao dễ bị thương thế được!” Shinichi toe miệng cười, đôi mắt nheo nheo lại có phần trẻ con, “Anh đây đâu phải bụng mang dạ chửa đâu.”
“Ha ha, em phải ghi âm câu này cho Eva nghe mới được.” Amanda bị ngữ khí Shinichi chọc cho bật cười.
“Ấy đừng, nếu anh thắng em có thể hứa đừng kể cho Eva được không?” Shinichi la toáng.
“Còn phải xem àh ~” Amanda nhún nhún vai.
Kerenna kế bên vừa cười vừa bảo, “Tôi sẽ không vì thế mà nhường đâu nha! Nếu cậu có ngã nữa tôi cùng không có thời gian đỡ cậu nữa đâu đấy.”
Shinichi nhíu mày, “Có vẻ tôi bị thiệt quá đi, anh Kerenann.”
“Điểm ấy, tôi đã được lĩnh hội sâu sắc rồi.” Vừa dứt lời, Kerenann tức khắc thúc ngựa phóng sang bên đó.
Thiệt á? Tôi làm gì bắt anh chịu thiệt đâu? Shinichi tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn cưỡi ngựa theo đằng sau.
Mốc từ cái 乃úng tay của Amanda, hai chàng thanh niên liền lập tức phi vụt đi.
Tư thế Kerenann lịch thiệp vô cùng, nhưng tốc độ lại hệt như mũi tên bật khỏi dây cung bắn đi vun vút.
Mà Shinichi cưỡi sau hắn, bởi tư thế khum về đằng trước mà cột sống kết thành một đường cong, tựa hồ như ngay cả gió cũng bất giác cũng phải ngưng chân tại nơi ấy.
“Sao cho tới bây giờ em mới phát hiện anh Kobayakawa gợi cảm đến thế này nhỉ.” Ngón tay Amanda đưa lên vuốt vuốt cằm, “Hay là nói đàn ông mặc đồ cưỡi ngựa vào đều là gợi cảm như thế?”
Akinobu chỉ một mực yên lặng, ánh mắt y cuốn mải miết theo Shinichi đi ra rất xa rất xa, nỗi niềm không muốn buông đứt dấy lên trong lòng, tựa thể Shinichi sắp đi tới một nơi mà y không thể chạm đến được nữa.
“Anh đoán hai người họ ai thắng?” Amanda chuyển đường nhìn về phía Akinobu.
“Kerenann.” Đáp án từ đối phương bao giờ cũng ngắn gọn.
“Lý do? Kobayakawa vẫn đuổi sát nút mà.”
Akinobu nghiêng đầu theo bóng hình Shinichi, “Qua chỗ ngoặt, Kerenann sẽ bỏ xa cậu ấy.”
Kết quả trận đấu không ngoài điều Akinobu đã dự liệu, thời điểm ngựa chạy qua chỗ ngoặt, Kerenann chạy đằng trước Shinichi liền thuận lợi để cậu bị tụt hậu lại sau lưng.
“Chậc…” Shinichi thong dong cưỡi ngựa trở về, “Anh thua, cơ mà Amanda em cũng nên giơ cao đánh khẽ đừng có kể cho Eva nghe đi mà.”
Hàng mày Amanda cau lại, đi tới cạnh Shinichi, “Ha ha, em có thể xem xét lại vụ này, với điều kiện…”
Để kệ hai người âm mưu chuyện gì đó, đoạn Kerenann đủng đỉnh thúc ngựa tới gần chỗ Akinobu.
“Tôi phát hiện, Kobayakawa thật mê hồn.” Giọng điệu hắn đều đều cứ như đang tường thuật một sự kiện gì đó chả quan trọng cho lắm, “Khi cậu ấy giương S***g lên thì đầy ngập vẻ đẹp của tĩnh lặng. Hệt rằng cả thế giới phút chốc đều thu nhỏ biến thành mục tiêu của cậu ấy. Nhịp thở, và cả đôi môi hơi hé mở do quá mức tập trung…” Kerenann kề ngón tay lên môi mình, “Sẽ khiến cho tim người cũng phải ngừng đập.”
“Anh muốn nói gì.” Akinobu ghìm cương ngựa, đi thẳng.
“Lại còn khoảnh khắc cậu ấy ngồi trên lưng ngựa, bắp thịt cùng độ cong căng ra của cột sống, thì ra còn gây ૮ɦếƭ người hơn cả khi cậu ấy giương S***g nữa.” Kerenann dõi nhìn Akinobu, phơi ra một nụ cười bí ẩn, “Nếu là tôi, trước khi cậu ấy chạy đi khỏi, tôi sẽ túm cậu ấy trở về, gắt gao giữ lại trong vòng tay, kể cả có phải siết ૮ɦếƭ cậu ấy cũng không nuối tiếc.”
Ngón tay cầm cương của Akinobu bất thần trở nên bợt bạt, y xoay người, nhìn về phía người đàn ông đang tủm tỉm cười tao nhã, âm giọng rét cóng cứ như thể muốn đóng băng lại tất cả hơi thở, “Đừng có tự tiện tiến vào lãnh địa của ta.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.