Còn lại hai người, Tuấn Lâm và Vy Vy không khỏi ngại ngùng. Anh nhanh chí lấy cớ đi mua đồ ăn, nước uống rồi chuồn mất. Vy Vy nhìn cái quần đang mặc, cái chân đau đang duỗi ngay đơ, vẫn chưa xua đi được cảm giác xấu hổ ban nãy. Tuấn Lâm mua đồ về phòng, thấy Vy Vy cầm điện thoại trầm ngâm, anh dục dã:
"Ăn trưa thôi, bệnh nhân không thể để đói."
Vy Vy lúc này nhìn Tuấn Lâm, thực sự cô rất cảm kích, cõng cô xuống núi đâu dễ dàng, dù gì cô cũng nặng gần 50kg, anh lại vất vả vì cô cả buổi, Vy Vy thấy nếu một tiếng cảm ơn cũng không nói thì không ra thể thống gì.
Cô hướng Tuấn Lâm, ánh mắt chân thành nhẹ nhàng cất lời:
"Anh Lâm, cảm ơn anh rất nhiều."
"Lại cảm ơn, cô không biết nói điều gì ngoài tiếng cảm ơn à?"
"Thank you so much, xiè xie ni, arigatou, khob khun kha anh muốn nghe tiếng nào?"
Vy Vy thích thú chọc ghẹo Tuấn Lâm.
"Vẫn còn mạnh miệng, xem ra vết thương cũng không ảnh hưởng nhiều."
Vy Vy vô tư:
"Đau chân chứ có đau miệng đâu."
Tuấn Lâm đặt đồ ăn, nước uống, trái cây, anh mua đủ thứ, rồi giấy khô, giấy ướt lên bàn. Cả một buổi sáng lo lắng cho Vy Vy, giờ thấy tinh thần cô khá ổn anh yên tâm rồi. Tuấn Lâm không nói thêm câu gì, anh ra phía Vy Vy lúc này không chút đề phòng, cúi người nâng mặt cô lên nhằm đôi môi đang hé hôn tới. Vy Vy hoàn toàn bất ngờ trước hành động không tưởng của Tuấn Lâm, cô không có chỗ tránh né. Bàn tay anh to lớn đỡ lấy gáy cô, người lúc này đã ngỗi trên giường bệnh cùng cô từ lúc nào. Anh không có ý buông tha, nhất định tìm lưỡi cô mà tấn công. Vy Vy đầu hàng, mặc anh xâm chiếm. Tuấn Lâm biết cô đã dỡ bỏ phòng bị, thì càng say sưa thưởng thức, môi lưỡi hòa quyện sao ngọt ngào đến vậy, anh càng tham lam đã hôn lại càng thêm sâu. Sau một lúc mới chịu buông tha Vy Vy, môi cô lúc này đã bị anh càn quấy đến hơi xưng đỏ. Tuấn Lâm có chút không nỡ, anh đưa tay xoa nhẹ cánh môi Vy Vy "Là em nợ anh thứ này, không phải lời cảm ơn".
Vy Vy thật sự vẫn chưa thể buông bỏ ngại ngùng với Tuấn Lâm. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô choáng ngợp, đầu óc vốn thông minh nhanh nhẹn là thế giờ vón thành một cục đông đặc, không biết nên làm gì tiếp theo.
Tuấn Lâm không đành nhìn cô rối trí, anh phá tan sự im lặng nẫy giờ của Vy Vy:
"Có phải em không tin anh, anh đã là đàn ông trưởng thành, anh không hành động ấu trĩ, hôn em là vì anh muốn hôn em, không phải bây giờ mới muốn."
Vy Vy lấy hai tay che mặt, thều thào qua kẽ tay "Là từ khi nào?". Tuấn Lâm thản nhiên như không có gì:
"Là từ khi gặp đã muốn hôn."
Vy Vy thấy vô lý đùng đùng, buông hai tay xuống cự cãi ngay lập tức:
"Em không tin, không phù hợp với tính cách của anh tí nào."
Tuấn Lâm thấy cô thoải mái hơn chút thì tiếp tục cợt nhả:
"Không tin thì đợi em khỏe sẽ giúp em tin. Em đừng ngại ngùng nữa, mau ăn cơm, tối sẽ đưa em về nhà. Dù gì đồ lót của em anh cũng thấy hết rồi, cả bộ đen trắng, trên dưới đồng bộ."
Vy Vy tức nghẹn:
"Anh lại còn nói nữa, em không đau chân em không để anh yên. Em bảo anh kéo áo lên vừa thôi, sao còn cố tình nhòm áo lót em là thế nào hả tên xấu xa."
"Là em bắt anh vén lên mà, giờ đổ tại anh, anh có cố tình đâu, anh còn giúp em là đằng khác. Mỗi lần em thấy anh lộ ng sao anh không thấy mất mát gì mà em cũng đâu có ngại. Hay bây giờ anh cởi cho em thấy là hòa nhé."
Vy Vy hết chịu nổi tên này, cô đành buông tay đầu hàng:
"Tuấn Lâm, anh giỏi lắm, em thua anh rồi."
Đúng vậy là thua triệt để, thua không còn mảnh giáp, đến trái tim nhỏ bé của Vy Vy cũng bị người ta lấy đi rồi.
Chiều hôm đó, Tuấn Lâm ngủ một giấc thật ngon phía giường bên kia. Vy Vy dù đã uống thuốc giảm đau nhưng vết thương cũng làm cô khó chịu không dứt. Quay ra nhìn người đàn ông anh tuấn đang say sưa giấc nồng bên kia trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, bất giác mỉm cười quên cả cơn đau. Giờ đây anh là liều Doping tinh thần hiệu quả nhất với cô.
Buổi tối, Trịnh Vỹ và Tú Nhi đến viện, giúp hai người thu dọn đồ đạc, chuyến đi của họ đã kết thúc lúc chiều, sau khi đoàn về thành phố, vợ chồng Trịnh Vỹ lại lái xe quay lại đây. Tuấn Lâm đặt Vy Vy ở ghế sau, cả chặng đường đi anh để cô duỗi chân ở ghế, không quên kê gối cho cái chân đau, anh để cô nửa nằm ngừa ngồi lên đù* mình. Vy Vy áy náy:
"Đi về thế này mấy chục cây số anh có chịu được không?"
"Lo cho anh thì em ngồi yên nhé, hay em muốn anh thuê xe băng ca cho em nằm."
Vy Vy biết anh lại cố ý trêu cô, nhưng vì còn hai người phía trên cô đành nuốt xuống lời định nói, Vy Vy quyết tâm trả thù sau, cái tên này không dậy dỗ tử tế lại nghĩ hổ là mèo.
Trịnh Vỹ, Tú Nhi ngồi phía trên cũng không ít lời:
"Chị Vy ơi, nay mấy người trong đoàn hỏi thăm chị, có anh hỏi em chị có bạn trai chưa?"
Vy Vy chưa kịp nói gì thì Trịnh Vỹ chen ngang:
"Nếu hôm nay không có sếp là đầy người xin số em đấy, nhưng sếp Lâm đã hành động rồi, chả ai dám hỏi gì nữa, há há."
Tuấn Lâm ôm Vy Vy trong lòng chặt thêm, cô cất tiếng:
"Cảm ơn anh Vỹ và Tú Nhi nhé, không có hai người chắc anh Lâm cho em nằm băng ca trở về thật."
"Vy Vy em còn chưa hài lòng với cung cách phục vụ của anh sao" Tuấn Lâm giờ mới lên tiếng:
"Em hài lòng, ngàn lần hài lòng, cảm ơn sếp Lâm chăm sóc tận tình chu đáo."
Vy Vy nói hoàn toàn thật tâm. Tú Nhi lại lau tau hỏi:
"Chị Vy, bị bong gân thế này phải ở yên dưỡng thương một thời gian đấy, rảnh ở nhà không biết làm gì thì gọi em sang chơi nhé."
"Em sang quấy rầy cô ấy thì có, Vy Vy đã có sếp Lâm chăm sóc rồi, em lo ở nhà mà trông con."
"Con của mình em à, anh đi mà trông, em còn sang chơi với chị Vy Vy chứ."
"Được được, hai người cùng sang, cho cả Cà Dốt sang, không phiền chút nào."
Vy Vy phải tham gia can ngăn, hai vợ chồng đúng là không nhường nhau được câu nào. Tuấn Lâm bảo Trịnh Vỹ bật nhạc để bớt nghe họ ồn ào. List ca khúc thịnh hành được bật trong xe, thi thoảng có bài hát quen thuộc Trịnh Vỹ lại nghêu ngao hát theo, khiến Tuấn Lâm phải nhắc nhở:
"Trên xe có bệnh nhân, cậu muốn người ta đi khám thêm tai nữa à."
Vy Vy bật cười rung cả người, khiến Tuấn Lâm lại càng ôm chặt hơn. Hai người phía trên đã an ổn, im lặng. Tú Nhi lim dim ngủ, Trịnh Vỹ chăm chú lái xe. Vy Vy nằm lên đù* Tuấn Lâm rất thoải mái, còn người nào đó cô đè lên thì không thoải mái chút nào, quả này tê chân là cái chắc. Cô đã tìm ra cách trêu chọc người đàn ông này rồi. Nghĩ là làm, Vy Vy đưa tay xuống xoa ống chân cho Tuấn Lâm, tiếng nhạc trong xe át đi âm thanh ma sát rất nhỏ. Tuấn Lâm thấy cô dở trò, vội giữ chặt tay cô, thu lại trong lòng mình. Vy Vy nở nụ cười thích thú. Đừng tưởng bà đây hết cách, giữ tay à, há há còn cách khác nha. Vy Vy nghiêng người, úp về Tuấn Lâm, từ góc độ của cô, tiếp cận quá dễ dàng. Vy Vy nhằm hướng yết hầu anh tiến tới. Cô lấy cánh môi ʍúŧ nhẹ lên đó, rồi đẩy lưỡi ra liếm liếm. Tuấn Lâm cứng người, thì ra là muốn Tra t** anh theo cách này, anh hít thật sâu để kìm nén không bật ra tiếng động mờ ám. Một tay anh giữ lấy gáy Vy Vy kéo ra, không khác nào người ta bắt con cá ʍúŧ đá đang bám dính con mồi (Ai chưa biết cá ʍúŧ đá là con gì thì lên mạng tra giúp mình nha). Mắt Tuấn Lâm trừng Vy Vy ra chiều cảnh cáo, Vy Vy nhe răng cười cười, tỏ vẻ vô tội, nhưng ánh mắt không dấu được niềm vui đắc thắng trả được mối thù nho nhỏ với anh.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.