Mấy ngày nay Cố Yến Nam đã lên đề cương bộ tiểu thuyết mới, nhân dịp khi còn ở trấn Hạnh Phúc, cô muốn lấy chính địa điểm này đưa vào bộ truyện của mình.
Cô đăng nhập vào trang chủ trên web đăng truyện lớn nhất hiện nay, đăng tải một dòng thông báo.
Xong cô tắt điện thoại.
Tháng chín trời khá oi bức, trong nhà đã hết sạch đồ ăn, Cố Yến Nam khoác bên ngoài một chiếc áo mỏng rồi xuống siêu thị dưới khu chung cư.
Bất ngờ chạm mặt Hứa Linh, cô ta thế nhưng đang làm thu ngân tại đây.
Cả hai lướt qua nhau hai giây, Cố Yến Nam không biểu cảm gật đầu rồi đẩy xe hàng rời khỏi.
Lấp đầy xe hàng, cảm thấy đủ rồi mới đẩy xe đến quầy thu ngân tính tiền.
Ánh mắt cô nhàn nhạt đảo qua một loạt hộp xanh, đỏ trên kệ trước mặt.
Tiếp đó không chút lúng túng vươn tay cầm ba hộp đỏ đặt bên cạnh đống hàng.
Hứa Linh nhíu mày nhìn mấy thứ kia rồi lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của Cố Yến Nam, cô ta đã cố kìm nén vẫn không khống chế được sự khó chịu cứ từng chút từng chút lan tỏa.
Bộ dáng ung dung, chẳng để ai vào mắt của Cố Yến Nam càng khiến cô ta căm ghét, nhớ đến tình trạng hiện tại của mình.
Đứng trước Cố Yến Nam, cứ như quần áo trên người bị lột sạch.
Cô ta hít một hơi, giọng nói cộc cằn, không chút thân thiện báo số tiền.
Cố Yến Nam không thèm để ý tới vẻ mặt như bị táo bón của cô ta, đưa thẻ ra.
Mấy bao đồ có hơi nhiều, Hứa Linh trả thêm tiền bảo: “Chuyển đến nhà giúp tôi.”
Hứa Linh lẩm bẩm gì đó mà cô không nghe rõ lắm.
Tay nhấn bàn phím lạch cạch mạnh bạo.
Khi thấy Cố Yến Nam xoay người chuẩn bị rời đi, cô ta chợt gọi lại: “Này.”
Cô có tên có họ đàng hoàng, Cố Yến Nam làm bộ như không hề nghe thấy, bước chân không dừng lại giây nào, tiếp tục rời đi.
“Cố Yến Nam.” Hứa Linh tức tối hô lên, vài nhân viên thu ngân và khách hàng xung quanh cũng bị giật mình nhìn sang.
Cô ta sầm mặt rồi miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi.
Cố Yến Nam nhướng mày cho cô ta một ánh mắt rồi thong thả ra ngoài đứng chờ.
Cô biết cô ta muốn nói với mình gì đó, đương nhiên chẳng có ý tốt nhưng cô cứ muốn nghe thử xem Hứa Linh sẽ nói ra chuyện hệ trọng gì.
Đứng trước cửa siêu thị không hay lắm, Cố Yến Nam vừa châm thuốc vừa sải bước sang chiếc ghế đá gần đó.
Hút được hai hơi thì Hứa Linh xuất hiện.
Cô ta nhìn bộ dáng châm thuốc hút điêu luyện của Cố Yến Nam, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi phịch ngay bên cạnh.
“Cô nghĩ anh Dã sẽ yêu cô à, đừng mơ tưởng.” Mới mở miệng đã thốt ra những lời sắc nhọn.
Cố Yến Nam bắt chéo chân, cũng không ngó người phụ nữ bên cạnh, chỉ nhàn nhã tiếp tục ***.
Bị bộ dáng này của cô chọc tức, Hứa Linh cao giọng: “Anh ấy mãi mãi chỉ yêu chị tôi thôi.”
Điếu thuốc còn một nửa, cô gãy gãy tàn thuốc, lúc này mới nhàn nhạt cất tiếng: “Anh ấy nói với cô vậy à.”
Đương nhiên không phải nhưng Hứa Linh cứ thích bịa chuyện, có vẻ như cô ta rất tự tin: “Đúng vậy, năm năm rồi, anh ấy vẫn đặt chị tôi trên đầu quả tim.” Cô ta không cam lòng nói như vậy, chỉ là dù sao chị cô ta đã ૮ɦếƭ, người đã ૮ɦếƭ thì không quan trọng.
Cố Yến Nam sống sờ sờ trước mắt mới đáng lo ngại.
Một tình địch đáng ghét nhưng cũng đáng gờm.
“Vậy sao…” Chợt Cố Yến Nam thở hắt ra một hơi đoạn đứng dậy mà không có dấu hiệu báo trước.
“Thế thì đáng tiếc, tôi chỉ tin khi chính anh ấy đứng trước mặt tôi thừa nhận.”
“Cô không thích anh ấy, tại sao còn thích trêu đùa anh ấy?” Hứa Linh thật sự tức giận, cô ta không có được Đường Dã, còn cô gái này lại dám đùa giỡn anh, như thế không phải quá đáng thì là gì.
Ánh đèn từ chiếc xe jeep đang đến gần chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng lạnh của Cố Yến Nam, *** trong tay đã hoàn toàn cháy xém.
Cô cười nhạt, từ trên nhìn xuống Hứa Linh đang mím môi trừng trắng mắt, cô phun ra một câu kiêu ngạo: “Anh ấy lại nguyện bị tôi đùa giỡn mà.
Tôi không ép.”
“Cô…đồ trơ trẽn.” Cô ta đứng bật dậy muốn ra tay cho người phụ nữ đối diện một bạt tai thì từ trong chiếc xe vừa dừng, người đàn ông cao ngất mở cửa rầm một tiếng bước xuống.
Cô ta siết nắm tay, thở hồng hộc vì căm giận mà không làm được gì, ở cửa siêu thị lại có người hối thúc, cô ta chỉ có thể rời khỏi, trước đó còn lườm liếc Cố Yến Nam một cái cảnh cáo.
Đường Dã đến gần, anh cũng nhìn thấy Hứa Linh, sợ cô ta lại luyên thuyên những câu chữ không tốt với Cố Yến Nam khiến cô không vui, nhưng khi anh ghé gần thấy cặp mắt sáng ngời, không vẩn bụi của cô gái, tâm tình cũng nhẹ hẳn ra.
Anh kéo eo cô lại gần, hơi híp mắt, nâng cằm nhỏ lên xem xét, lại cười khẽ: “Tưởng em khó chịu.”
Cố Yến Nam lắc đầu, cô chú ý đến râu dưới cằm anh đã mọc dài, mi mắt chớp một cái, đề nghị: “Về phòng, em giúp anh cạo nhé.”
Đường Dã hơi ngẩn ra, giây sau anh cười vui vẻ, ừ một tiếng.
Sau đó ôm cô mạnh mẽ vào ng.
“Về thôi, về cho em thoải mái cạo.”
Tình huống có chút vi diệu, Cố Yến Nam được anh giam giữa long ng vạm vỡ và bồn rửa mặt, đầu anh cúi xuống, chờ cô hành động.
Cô quả thật rất hiếu kỳ, cũng thích thú, như đứa nhỏ tìm được đồ chơi mới, trét kem lên cằm anh..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.