Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đủ khiến gương mặt Triệu Văn Huệ cứng đờ vì xấu hổ.
Mọi người xung quanh cũng ngay lập tức hiểu ra. cô ta vừa nói dối.
Lúc này, Điền Trừng bước đến bên tôi, thân mật khoác tay, giọng trách móc nhưng đầy cưng chiều:
“Tớ nhắn cho cậu bao nhiêu cái tin WeChat mà cậu không thèm xem. Chỉ đi mua bộ quần áo thôi mà lâu thế?”
Tôi cười, nhẹ nhàng đáp:
“Vì cậu làm đại diện cho thương hiệu này nên tớ tới ‘góp doanh thu’ giúp cậu chứ còn gì.”
Điền Trừng nũng nịu tựa vào tôi, giọng nhõng nhẽo:
“Ôi, biết cậu là tốt nhất mà, San San bé bỏng, tớ yêu cậu nhất luôn.”
"Mua xong chưa? Mình đi luôn được không?"
Tôi gật đầu, vừa định cùng Điền Trừng rời khỏi thì Triệu Văn Huệ bất ngờ xông tới, đứng chắn trước mặt Điền Trừng.
Điền Trừng nhíu mày, khó chịu:
“Cô làm gì vậy?”
Triệu Văn Huệ chống tay lên hông, vẻ mặt đầy tự mãn:
“Điền Trừng, đừng tưởng cô nổi tiếng là ngôi sao đang hot thì hay ho lắm nhé. Cô có biết mẹ tôi là ai không?”
Điền Trừng nhướng mày, thản nhiên đáp:
“Mẹ cô là ai mà cô còn không biết, thì làm sao tôi biết?”
Nghe câu trả lời, tôi phì cười.
Những người xung quanh cũng cố nhịn để không bật cười thành tiếng.
Triệu Văn Huệ sầm mặt, giọng gắt gỏng:
“Cô đừng có cợt nhả! Mẹ tôi là Văn Hinh. nữ cường nhân, chủ của trung tâm thương mại này. Nếu cô dám phớt lờ tôi, tôi sẽ bảo mẹ tôi phong sát cô ngay lập tức!”
Nghe vậy, Điền Trừng lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Văn Huệ đắc ý:
“Sợ rồi chứ?”
Nhưng Điền Trừng chỉ lắc đầu, thở dài:
“Tôi với dì Văn Hinh rất thân, thế mà chưa từng nghe nói dì ấy có cô con gái như cô.”
Triệu Văn Huệ lập tức tức giận, gương mặt đỏ bừng:
“Đừng có mà giở thói chó chê mèo lắm lông!”
Tôi sầm mặt ngay lập tức.
Không chần chừ thêm giây nào, tôi bước lên, tát thẳng vào mặt Triệu Văn Huệ một bạt tai.
Bốp!
Âm thanh vang lên rõ ràng khiến cả cửa tiệm im bặt.
Triệu Văn Huệ ôm má, sững sờ nhìn tôi:
“Văn San San, cậu dám đánh tôi? Tôi liều với cậu luôn!”
Nói xong, cô ta lao vào định đánh trả, nhưng tôi nhanh chân né kịp.
Tức giận đến cực độ, Triệu Văn Huệ hét lên:
“Ngô Lương, mau giúp tôi dạy dỗ nó đi!”
Nhưng Ngô Lương chỉ đứng im lặng.
Đến lúc này, anh ta vẫn chưa chắc chắn ai mới là người thực sự có địa vị.
Người ích kỷ như Ngô Lương, sao dám liều lĩnh ra tay khi chưa rõ ai mới là "người thắng cuộc"?
Thấy không cậy được vào Ngô Lương, Triệu Văn Huệ lại quay sang cầu cứu bố mình:
“Ba, nó đánh con, ba báo thù cho con đi!”
Triệu Quốc Khôn nghe vậy, lập tức xắn tay áo, gương mặt đầy tức giận, bước tới trước mặt tôi:
“Cô dựa vào cái gì mà dám đánh con gái tôi?”
Nhưng đúng lúc ấy, một người quen bước vào cửa tiệm.
Vừa nhìn thấy người đó, sắc mặt Triệu Quốc Khôn lập tức biến đổi.
Ông ta thu tay lại ngay, vội vàng chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc, nở nụ cười giả lả:
“Văn Hinh, sao em lại tới đây?”
Người vừa đến chính là mẹ tôi.
Bà lườm Triệu Quốc Khôn một cái đầy khó chịu.
Triệu Văn Huệ thấy vậy, vội xán lại gần, giọng nũng nịu:
"Dì ơi, dì phải bênh con. Con vừa bị con nhỏ đó tát một cái đau điếng!"
Tôi nhìn mà hết biết nói gì.
Mẹ tôi đi thẳng đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi, giọng đầy yêu thương:
"Con gái yêu, tay có đau không?"
Lời nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang.
Không khí trong cửa tiệm lập tức im phăng phắc.
Mọi người xung quanh ૮ɦếƭ lặng, kể cả Triệu Quốc Khôn.
Ông ta lắp bắp, nói không thành câu:
"Văn… Văn Hinh, em… vừa nói cái gì? Ai… ai là con gái em?"
Mẹ tôi cau mày, giọng đầy dứt khoát:
"Tất nhiên là con gái ruột của tôi rồi. Tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi."
Hai bố con Triệu Quốc Khôn. Triệu Văn Huệ trợn tròn mắt, nhìn nhau bàng hoàng.
Triệu Quốc Khôn lắp bắp, cố gắng vớt vát:
"Sao… sao anh lại không biết…"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.