Bà nội nở nụ cười rồi đưa tay véo nhẹ má cô bé:
- Cháu gái của nội là ngoan nhất. Nội có mang loại bánh con thích này, chính tay nội làm đấy.
Ông nội đã mất vài năm, hiện giờ bà nội sống một mình ở quê. Tuy vợ chồng Ngụy lão gia nhiều lần ngỏ ý khuyên bà nội về Ngụy gia sống để gần con cháu và người thân cũng tiện chăm sóc bà nhưng nội nhất quyết không chịu vì yêu thích cuộc sống yên bình ở quê, đặc biệt là sống trong căn nhà đã gắn bó với vợ chồng bà nội suốt mấy mươi năm với bao kỷ niệm vô giá.
Vậy nên Ngụy lão gia đã thuê người làm chăm sóc bà ấy, lo lắng cho mẹ ruột chẳng thiếu thốn điều gì. Bây giờ bà nội chỉ việc tận hưởng và sống vui vẻ tuổi già, vợ chồng Ngụy lão gia và hai anh em Tần Lãng cũng rất thường xuyên về thăm nội dù bận rộn.
- Hừm... hừm...
Thấy mẹ chồng ho lên vài tiếng, Ngụy phu nhân liền cất lời:
- Bệnh viêm phế quản của mẹ lại tái phát sao? Mẹ mau ngồi xuống đi.
Bà nội thường xuyên bị viêm phế quản mấy năm qua, đặc biệt là khi trời trở lạnh, bà sẽ bị ho dai dẳng kéo dài, khó thở, tức ng lẫn mệt mỏi.
- Mấy hôm nay mẹ cứ bị ho suốt. Sẵn tiện lên thăm các con mấy hôm, mẹ cũng muốn đến bệnh viện khám.
Bà nội đã khám và uống thuốc theo đơn bác sĩ kê ở nhiều bệnh viện khác nhau nhưng không khỏi hẳn và hay bị tái phát.
Ngụy lão gia lo lắng cho bệnh tình của mẹ hiền nên cất lời:
- Ngày mai con đưa mẹ đến bệnh viện Tegan khám thử xem sao. Con nghe bạn bè nói bệnh viện Tegan tuy mới mở mấy năm gần đây nhưng đội ngũ bác sĩ rất giỏi và nhiều kinh nghiệm, các thiết bị y tế ở đó cũng hiện tại bậc nhất.
Bà nội nở nụ cười gật đầu:
- Cứ theo ý của con đi. Mà không thấy hai đứa cháu trai của mẹ, Tần Lãng và Kính Huân vẫn đang bận việc sao?
Ngụy lão gia nhẹ nhàng đáp:
- Dạ hai anh em nó bận chút việc. Nhưng chiều nay các cháu trai của mẹ sẽ về nhà dùng cơm, nghe bà nội lên Hồ Khê chơi, hai đứa rất vui, cứ mong gặp bà nội.
Khả San cũng góp lời nói thêm:
- Nội yên tâm, chiều nay hai anh của con sẽ về nhà ăn cơm cùng nội. Các anh rất nhớ nội.
Nghe Ngụy lão gia nói, bà nội cũng cảm thấy mát lòng mát dạ.
- Mẹ hiểu mà, bọn trẻ lớn rồi, bận lo cho sự nghiệp là điều đương nhiên. Tần Lãng, Kính Huân và cả con bé Khả San, ba đứa rất thường xuyên gọi điện hỏi thăm và còn gửi đồ bổ về quê cho mẹ, mấy đứa nhóc này thật sự rất hiếu thảo.
Nói đến ba người cháu ruột, ánh mắt bà nội như rực sáng vì tràn đầy tự hào. Vợ chồng Ngụy lão gia cũng vui trong lòng khi có được những người con đều hiểu chuyện, ngoan ngoãn và thành tài.
- Nghĩ lại Tần Lãng cũng đã ba mươi tuổi rồi nhưng từ trước đến nay mẹ chưa từng thấy nó có bạn gái hay nói đến chuyện yêu đương. Các con đấy, phải đốc thúc thằng bé chuyện lấy vợ đi, cứ để nó mải ham công tiếc việc thì đến bao giờ mới có cháu bế.
Hai vợ chồng Ngụy lão gia nghe vậy liền gật đầu cho bà nội vui lòng, họ hiểu rất rõ Tần Lãng, nếu anh đã không muốn thì dù có nói bao nhiêu lần cũng bằng thừa, căn bản không thể ép buộc con trai được.
- Dạ mẹ cứ yên tâm, bọn con sẽ khuyên Tần Lãng. Thằng nhóc này trước giờ đều đam mê công việc nên nhất thời chưa có thời gian yêu đương.
...
Cả ngày Ninh Mịch làm việc nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về anh. Rõ ràng cô đã rất thích "cậu nhóc" nhưng cứ chần chừ và tỏ ra cứng rắn không dám trao cử chỉ yêu thương khi nghĩ cuộc tình này chỉ là tạm bợ.
Đêm qua cô nằm trong vòng tay anh một lúc thì cũng ngủ thiếp đi. Sáng ra cả hai ngượng ngùng nhìn nhau, Ninh Mịch vờ như không để tâm dẫu cô rất xao xuyến. Anh ôm cô ngủ cả đêm trên sofa, cũng may là không đi quá giới hạn, xem ra anh kiềm chế khá tốt, nhưng không biết sẽ được bao lâu.
Cô đang nghĩ đến cảnh tượng chiều nay đối mặt với anh ra sao khi Tần Lãng đến đón cô tan làn. Ngồi trong phòng làm việc, lần đầu tiên cô mang suy nghĩ mộng mơ, chẳng hề liên quan đến công việc. Đầu óc cô bây giờ cứ không ngừng xuất hiện hình ảnh của Tiểu Lãng "bé nhỏ".
Tiếng chuông báo tin nhắn bất thình lình đã khiến cô chợt tỉnh, Ninh Mịch nhìn vào điện thoại, là anh gửi tin nhắn đến.
"Hôm nay tôi có chút việc nên chiều không đến đón em được. Tối tôi sẽ bù cho em sau."
Vừa đọc xong tin nhắn, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn và hụt hẫng. Ninh Mịch bất giác thốt lên:
- Mới đó mà chán rồi sao. Đúng là hứng thú bồng bột thôi.
Cô cứ suy nghĩ tiêu cực vì chẳng có niềm tin vào đoạn tình cảm vội vàng với "em trai" mười tám tuổi. Ninh Mịch nghĩ chỉ mới mấy ngày đón đưa mà anh đã chán cô nên hôm nay viện cớ bận việc.
- Tại sao mình phải cảm thấy buồn chứ? Mình chỉ muốn thông qua cậu ta để lấy thông tin thôi. Phải tỉnh táo lại, không được nghĩ nhiều.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.