Chương 13-1: Quán bar – 1 –

Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Ly Chi Nhược Tố 09/07/2024 18:18:01

Lần đó trên máy bay, đến lúc sau y mặc sức ***, hoàn toàn quên trên đây còn có những người khác, đến lúc xuống thì chỉ nhìn chằm chằm mũi chân mình, bây giờ mỗi lần nhớ tới đều thật không chịu nổi, người phía trước nhất định cũng nghe được, mình kêu lớn tiếng như thế, không biết bạn An Dật nh́n ḿnh thế nào nữa.
Từ sau màn làm t́nh trên không dị thường K**h th**h đó, Thẩm Trác Hi đối với An Dật thật là vừa yêu vừa sợ, mỗi lần ở nơi công cộng An Dật tới gần, y cũng sợ An Dật làm ra hành động lớn mật gì, khẩn trương vô cùng, cảnh này khiến An Dật càng thích chọc y hơn, nhìn y bộ dáng như lâm đại địch lại vẫn không cự tuyệt.
Bất quá Thẩm Trác Hi bất đắc dĩ nhất chính là thân thể của mình, rõ ràng sợ ℓàм тìин nơi công cộng, rồi lại không ngăn được K**h th**h như yêu đương vụng trộm này, hồi hộp bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện khiến thân thể càng thêm H**g phấn. An Dật đùa y chưa bao giờ phản kháng, nếu như An Dật thật sự quyết tâm muốn làm ở chỗ khác thường nào, y dù sợ mấy cũng sẽ thuận theo, thân thể mẫn cảm hoàn toàn chịu không nổi An Dật khiêu khích.
Cho nên lúc An Dật nhận được một cú điện thoại, nói muốn đi quán bar, hỏi y có muốn cùng đi không, y thật sự đấu tranh do dự hồi lâu, vừa không muốn rời An Dật, muốn ở bên hắn lâu một chút, thuận tiện quen biết bạn bè An Dật; vừa sợ ở quán bar An Dật lại chọc ghẹo y. Do dự thì do dự, đến khi An Dật cầm chìa khóa xe ra ngoài, y vẫn là ngoan ngoãn theo sau.
Tới cửa bar, Thẩm Trác Hi thật không nghĩ tới An Dật sẽ đến loại quán này, hoàn toàn không giống phong cách An Dật, vào bên trong thấy người gọi An Dật tới mới biết là ai, đối mặt với ánh mắt trừng qua của tên đó, đành phải coi như không nhìn thấy.
“Sao em lại dẫn ổng tới đây?” An Ninh oán hận hỏi An Dật.
“Bọn em đang ở nhà ăn cơm, anh gọi em lại đây thì cùng nhau qua”. An Dật đối với ngữ khí phẫn hận của An Ninh cũng không thèm để ý, thành thật đáp, làm An Ninh tức giận đến càng thêm điên lên.
“Cái gì? Tên này cư nhiên chạy tới nhà em!” Một bộ dáng muốn nhảy qua cắn người.
“Hả? Em tưởng anh biết bọn em sống chung chứ”. An Dật kỳ quái nói, trong mắt lại không giấu được ý cười.
“Em nói cái gì?” An Ninh hoàn toàn phát điên, thanh âm lớn đến nỗi muốn thủng màng nhĩ.
“Được rồi được rồi, đừng nóng giận, nào nào nào, bớt giận đi”. An Dật trấn an đưa qua một ly rượu.
An Ninh ngửa đầu uống hết một hơi, vẫn chưa hết giận, “Tên kia, lại đây, đánh thắng tôi, tôi cho ông ở chung với Tiểu An tử, sau này ông làm gì tôi cũng không quan tâm”. Ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Trác Hi.
Thẩm Trác Hi ở bên cạnh An Dật vẫn không lên tiếng giờ đứng lên định đồng ý, bị An Dật đưa tay che miệng lại, kéo vào lòng. Thẩm Trác Hi tự nói mặc dù không tính là cao thủ, cùng tụi con trai lớn lên, từ nhỏ hẳn là đánh nhau không ít, hiển nhiên cũng không đến nỗi tệ, chưa chắc đã đánh không lại An Ninh, bằng vóc người mình thấy thế nào cũng chiếm ưu thế hơn chứ. Ân, tầm vóc An Ninh tương đương An Dật, thân hình cũng rất gầy. Kỳ quái nhìn An Dật ngăn cản y, chẳng lẽ hắn cho là mình đánh không thắng? Hay là một chút phần thắng cũng không có?
“Đây chẳng phải là anh ức hiếp người khác sao? Muốn đánh người cũng đừng tìm Trác Hi”. Bĩu môi hướng phía sàn nhảy, “Chỗ này người muốn đánh nhau còn nhiều mà, anh tùy tiện tìm một tên đi”.
“Chú mày bớt che chở ổng đi, phải đánh chính là ổng, hừ, lần trước chú mày bỏ qua chuyện của anh còn chưa tính sổ với chú mày đây”. Cực khó chịu nhìn tay An Dật ôm eo Thẩm Trác Hi.
An Dật cười hì hì không đáp, ra vẻ anh có thể làm gì được em.
An Ninh một quyền đánh vào bông vải, rất tức giận, hắn lại không thể thật sự động thủ với An Dật, đành đem cỗ tử khí này cũng phát tiết lên rượu, từng ly một không mất tiền nốc vào.
“Tên kia, nếu ông dám đối với Tiểu An tử có một điểm không tốt, tôi sẽ đánh cho ngay cả mẹ ông cũng nhận không ra”.
“Trác Hi có thể lớn hơn anh đấy”. An Dật cười nhắc nhở hắn.
“Lão già ba tám”. Thật sự không nhìn nổi hai người bọn họ ôm ấp nhau, kéo tay An Dật lại, chuyển cái ghế dưới quầy bar qua, xoay người một phát đưa lưng về phía Thẩm Trác Hi, chắn giữa hai người.
Thẩm Trác Hi quýnh lên định kéo An Dật, bị ánh mắt An Dật ngăn lại, bảo y an tâm đừng nóng, mình thì ôm lấy An Ninh, ghé sát vào lỗ tai hắn nói thầm, hai anh em như không có người ngoài ôm nhau kề tai nói nhỏ, bỏ Thẩm Trác Hi ở một bên. Tư thế ái muội như họ chỗ nào trong bar cũng có, cũng không lộ vẻ đột ngột, nhưng Thẩm Trác Hi nhìn chướng mắt, đành phải không nhìn tới bọn họ, cúi đầu uống rượu.
Không nhịn được tầm mắt liếc qua, không khéo trông thấy An Dật hôn lên miệng An Ninh một cái, mặc dù phần lớn mang tính chất trấn an, y nắm chặt tay, thiếu chút nữa Ϧóþ nát ly rượu, cảm giác thật đáng ghét, tình cảm hai anh em sao có thể tốt đến thế, dù trong lòng nói không nên ghen, nhưng y không nhịn được, bản thân cũng cảm thấy mình quá hẹp hòi.
Vẻ mặt đau khổ đổ rượu vào miệng, chất lỏng đắng chát chảy xuống cổ họng, hương cồn mãnh liệt xộc lên khiến nước mắt cũng muốn chảy xuống, còn định uống nữa, ly rượu đã bị An Dật đoạt lấy.
“Sao vừa không nhìn đã uống rượu ngay rồi”. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong ly, nghĩ độ rượu kể ra cũng thấp không đến nỗi nào. “Anh rốt cuộc có nhớ là không thể uống rượu không hả”.
“A”. An Dật vừa nói y liền nhớ ra, bệnh dạ dày không được uống rượu mạnh, sẽ K**h th**h dạ dày, y nhất thời hoảng loạn nên quên mất, giống như đứa nhỏ làm sai cúi đầu nhận lỗi. Nhìn phía sau hắn, An Ninh đã đi rồi.
An Dật thở dài, ngồi vào bên cạnh Thẩm Trác Hi, “Lần nào anh cũng ăn dấm của An Ninh, ngốc không hả?”
“… Anh biết rất ngốc, nhưng mà…” Y không nhịn được a, nhìn người yêu dấu thân thiết với người khác, cho dù người kia là anh em ruột cũng không được, y chính là sẽ khó chịu trong lòng.
“Kỳ thật anh ghen em rất vui, bất quá lần sau ghen cũng không được uống rượu, có nghe thấy không?” Gọi một ly nước trái cây đặt trước mặt y.
“Ừm…”
Thấy y nghe lời đáp lại như thế, cười hôn mặt y. Thẩm Trác Hi sợ đến luống cuống nhìn xung quanh, mặc dù đây là quán bar, hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp không hề gì, dù sao nơi này một đám sâu rượu, dùng tư thế gì ôm nhau cũng có, nhưng hôn môi thì quá gây chú ý rồi.
An Dật thấy y hoảng hốt thì càng thêm H**g phấn, kéo y qua, ôm sát vào lòng, cố định giữa mình và quầy bar, “Vậy anh nói lần này nên làm cái gì bây giờ? Hửm?”
Hả? Ý An Dật là muốn phạt y? Vậy muốn y nói như thế nào, dù sao An Dật nhất định sẽ… Quả nhiên y còn chưa nghĩ xong, An Dật đã đưa tay vào thăm dò bên trong áo y.
Bàn tay hơi lạnh áp lên làn da y, khiến y run rẩy, nổi cả da gà. May mà vị trí bọn họ ngồi là ghế chân cao và bàn như quầy bar, bàn cũng đủ cao, ngăn lại bàn tay An Dật tàn phá bừa bãi trên người y.
Lui thân thể ra sau né tránh kết quả chính là làm mình càng gần sát ng An Dật, hoàn toàn không có chỗ trốn, hai tay níu bàn, bất an nhìn về bốn phía, sợ có người thấy họ.
“Năm nay anh có về nhà ăn tết không?” Vuốt ve thắt lưng thập phần dẻo dai của Thẩm Trác Hi, mơ hồ có thể sờ thấy từng khối cơ bên trên, khiến An Dật lưu luyến, nhiệt độ từ trên người truyền đến, tay hắn chạm vào thật thoải mái.
“Không cần… A…” Một tiếng kinh hô, An Dật đột nhiên nhón đầu nhũ y, gia tăng *** đầu ngón tay, tay kia cũng đưa vào.
“Vậy hai chúng ta cùng nhau qua, An Ninh vừa rồi nói lão gia tử nhà em rất nhớ em, bảo em về lễ mừng năm mới, anh cũng cùng đi”. Liếm liếm cái cổ bắt đầu phiếm hồng của y, động tác trên tay càng thêm làm càn, dùng móng tay vẽ loạn trên người y, sau khi *** một đầu nhũ hoàn toàn cứng lên, lòng bàn tay phủ lên ng y, không ngừng vuốt ve, lại hoàn toàn không đếm xỉa một bên khác bị vắng vẻ, chỉ là thường xuyên dùng móng tay đảo qua nhẹ nhàng mà đánh đàn.
“Ưm ha… Không nên… Đừng… A…” Lực chú ý hoàn toàn bị động tác trên tay An Dật đoạt đi, không nghe rõ An Dật đang nói cái gì, chỉ là cầu xin tha, không nên ở chỗ này a, nơi này bên cạnh đều là người, thật sự bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người nhìn thấy, nơi tầm mắt y có thể chạm tới, y nhìn thấy một đôi nam nữ đang *** trong một góc, y thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ *** của bọn họ, lúc nhìn thấy biểu tình sảng khoái trên mặt người phụ nữ thì sợ đến thu hồi tầm mắt, y không biết biểu tình trên mặt y bây giờ có phải cũng *** như người phụ nữ đó hay không.
“Không nên? Anh không muốn cùng về nhà với em?” Nhéo thừ đã đứng thẳng lên một cái, làm y chú ý, theo tầm mắt y nhìn lại, cũng thấy người bên kia đã *** làm mãnh liệt.
Nghe rõ ràng An Dật nói, muốn dẫn y về nhà? Về nhà làm cái gì? Đột nhiên phản ứng lại là muốn dẫn y về nhà gặp cha mẹ, nhất thời hoảng lên, mặc dù thật cao hứng, nhưng mình đem con họ đi con đường sai lầm, chỉ sợ người nhà hắn sẽ không thích mình, An Dật nói với họ về mình rồi sao?
“Thật sự không nguyện ý? Vậy em ở lại ăn tết với anh”. Nhìn thấy y thần sắc khó xử, An Dật chưa từng làm khó.
“Không phải, ưm hừ… Anh… Anh sợ… Cha mẹ em không thể chấp nhận anh… Ha” Vặn vẹo thân thể né tránh An Dật trêu.
“Đừng lo lắng, ba mẹ em khá dễ nói chuyện, người phản đối đại khái là lão gia tử nhà em”. Từ thắt lưng tinh mỹ sờ xuống, giựt dây kéo, cách *** vuốt hình dáng chỗ đó của y.
“Ông nội em?” Hai chân bắt đầu run rẩy, mềm nhũn dựa vào người An Dật.
“Ừ, ông nội em, bất quá yên tâm đi, cho dù ông thật sự chặt đứt chân anh, em cũng sẽ lấy anh về”. An Dật trêu đùa.
Chặt đứt chân? Thẩm Trác Hi vẻ mặt đau khổ, ngay cả *** chậm rãi dâng lên cũng giảm vài phần, không phải thật sự kinh khủng vậy chứ. “Em… lừa anh hả?”
“Anh nói xem”. Kéo *** y, từ khe hở nho nhỏ lôi *** đã có cảm giác của y ra, nắn trong lòng bàn tay áng chừng. Răng cưa trên dây kéo cọ xát khiến Thẩm Trác Hi khó chịu, hơn nữa còn bị vướng mép ***, Thẩm Trác Hi vươn tay muốn nắm lấy, bị An Dật bảo ngừng, “Không được chạm vào nó”.
Ủy khuất hít hít mũi, đêm Tiếng rê* rỉ sắp vọt ra nuốt xuống, không dám động nữa, lưu ý động tĩnh bên cạnh, thoáng an tâm, bọn họ tư thế này, người khác xem ra, nhiều lắm là hai người ôm nhau, hoàn toàn nhìn không ra động tác trên tay An Dật, mà vị trí họ ngồi mặc dù ở giữa, nhưng hơi tối, ngược lại người chú ý không nhiều lắm.
Đem đầu trụ thân lộ ra của y kẹp giữa hai tay, chà xát mạnh, “A…” Thẩm Trác Hi kêu một tiếng sợ hãi, xen lẫn giữa tiếng thét chói tai của cả trai lẫn gái trong quán bar, cắn môi dưới, sắp khóc ra rồi, cứ vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ bị người ta nhìn thấy, nhưng cố tình bị An Dật làm cho *** không ngừng, hoàn toàn không có lập trường đi ngăn cản hắn.
Hai quả cầu nhỏ *** còn bị bao bên ***, theo chỗ đó trướng lớn, bị ép tới khó chịu, dây kéo chưa kéo xuống hết cũng kẹt ở gốc, tư thế rành rành không thoải mái như thế, y lại cảm thấy bị An Dật *** đến sắp cao trào, ngửa đầu dựa vào người An Dật, theo cao trào tới gần kịch liệt thở dốc, trái cổ di chuyển lên xuống, dáng vẻ gợi cảm khiến An Dật cắn lên đó.

Novel79, 09/07/2024 18:18:01

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện