“Â Thần, sắc mặt cậu không tốt lắm, thân thể không thoải mái sao?” Tô Thần đang dự cuộc họp thường kì mỗi sáng, quản lí nhận thấy điểm khác thường của cậu cho nên tạm dừng hội nghị hỏi thăm.
Cảm giác tầm mắt mọi người đều tập trung trên người mình, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt: “Tôi không sao, chắc là đêm qua nghỉ ngơi không tốt, thỉnh ngài tiếp tục”.
Quản lí ừ một tiếng, đề tài lại bắt đầu lúc trước: “Trang thị không mở cửa, các ngươi có biện pháp gì không?”
Mọi người nhìn nhau vài lần cuối cùng đều cúi xuống, vẻ mặt quản lí không đổi nhìn cấp dưới của mình, trong lòng lại âm thầm thở dài, Trang thị từ trước đến nay đều là thượng khách của Phong Thượng quốc tế, hằng năm bọn họ đều lập ra những kế hoạch khác nhau nhằm khai thác cùng lôi kéo, chính là hiệu quả quá nhỏ, năm nay tựa hồ có một số chuyển biến nhưng lại phơi bày ra cục diện.
Đối phương rốt cuộc cần điều kiện gì cũng không nêu rõ, mặc dù cho bọn họ đã nói bóng nói gió hoặc trực tiếp thẳng thắn, đối phương cũng đều làm lẳng mà không nêu ra, chỉ nói có cơ hội hợp tác, thái độ như vậy làm bọn họ muốn buông tha cũng không được, tiếp theo cũng không rõ nên theo đuổi tiếp hay không?
“Muốn tôi nói, quên đi ý định buông tha, Trang thị là khách hàng lớn cam đoan có thể mang lại lợi ích lâu dài cho chúng ta, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh với Phong Thượng, đối phương có lẽ chưa quyết định là do kiêng kị điểm ấy”. Micheal mở miệng đánh vỡ cục diện im lặng.
Quả thật, Trang thị vẫn là anh lớn trong xí nghiệp nội địa, cho đến khi Phong Thượng thành công ở Wall Street xuất hiện trên thị trường, loại độc tôn này mới bị phá vỡ. Bất quá có thể nói thương trường biến đổi liên tục, Trang thị trải qua vài thập niên tồn tại có thể không hiểu điều này sao? Chậm chạp không cùng Phong Thượng kí kết là do có nguyên nhân khác.
“ Tiếp tục kéo dài, đồng thời tích cực tìm kiếm xí nghiệp khác, hợp tác cùng Trang Thị dĩ nhiên là tốt nhất, tuy nhiên lợi nhuận cuả Phong Thượng cũngkhông chỉ dựa vào đó.” Tổng giám đốc trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với mọi người, “Cứ như vậy đi, tan họp.”
Hô, Tô Thầm thầm thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, một bộ giả vờ chỉnh lý tài liệu chờ người cuối cùng rời đi mới đứng dậy, chân rất mỏi, *** vẫn rất khó chịu, cho nên dáng đi của cậu lúc này càng ít người thấy càng tốt.
Hành tung của Tiếu Nam cậu cũng không biết, nghĩ đến người đàn ông sẽ đem bí mật giấu đến cùng, như vậy hắn bay đến Hong Kong chỉ vì muốn làm nhục cậu sao?
Đợi đến lúc tan tầm, cậu đã nhẫn nại đến cực điểm. Tuy rằng lúc trước có cùng Tần Bách tình ái điên cuồng, kịch liệt, nhưng cậu với Tiếu Nam vẫn có sợ hãi tồn tại, cái ấy của người đàn ông vốn không thể dùng để ℓàм тìин, lại càng không phải nói tiếp nhận được vật to lớn như vậy.
Trên đường về nhà có một hiệu thuốc, cậu mua thuốc mỡ giảm nhiệt. Bốn phía phòng ngủ tràn đầy mùi vị đàn ông, trải qua một ngày vẫn chưa bay đi khiến cậu vô cùng chán ghét.
Xịt nửa bình nước hoa thơm mát, cậu tỉ mỉ ngửi xác định trong phòng không còn mùi vị đàn ông nữa, lúc này mới mệt mỏi đi tắm. Trong gương hiển hiện thân thể do nước nóng mà trở phấn hồng nổi lên dầy đặc viết tích do yêu thương mãnh liệt để lại.
Người đàn ông kia đẹp như một con sói chuyển thế. Cậu ôm đầu choáng váng dựa vào một bên tường nhìn chòng chọc dấu vết *** xanh tím để lại.
Nếu như A Bách nhìn thấy,…cậu căn bản không dám suy nghĩ đến. Xem ra lần sau cậu nên nhắc nhở người đàn ông không nên lưu lại ấn ký rõ ràng như thế!
Vẽ loạn thuốc mỡ lên *** sau một đoạn thời gian vẫn vô cùng đau đớn, hồi tưởng lại lưỡi dao sắc bén rong ruổi trong cơ thể mình đến hừng đông, cậu không nhịn được run lên. Một năm trước cũng thế, mặc dù đã phát tiết ra, hạ thân của người đàn ông nhanh chóng khôi phục lại sức sống như cũ, phảng phất hai lần bắn như nhau.
Thể lực đáng sợ như vậy, một loại *** sâu thẳm. Tô Thần nhíu mày sau này cậu làm sao có thể đối phó với yêu cầu *** vô độ như vậy, nếu mỗi lần đều như vậy, cậu căn bản không còn tinh lực để tiếp tục làm việc.
Mặc dù đối phương chưa nói, cậu có thể khẳng định Tiếu nam rất không hài lòng với biểu hiện giằng co đêm qua. Nếu như mỗi lần cậu đều nhịn xuống *** của mình, có hay không người đàn ông sẽ mất hết hứng thú mà buông tha cho cậu?
Mang theo đủ loại cách, đủ loại nghi vấn, cậu dần dần chìm sâu vào giấc ngủ. Thân thể trong mơ vẫn ướt đẫm mồ hôi mà dây dưa với thân thể khác, cường hãn không cho chút cự tuyệt, cùng với hơi thở cực nóng làm bỏng hô hấp cậu.
Mấy ngày kế tiếp Tiếu Nam biến mất không chút hình bóng, mỗi lần di động vang lên Tô Thần sẽ vô cùng khẩn trương mà kiểm tra, nhưng mỗi lần đều là “hứu kinh vô hiểm” (*). Cứ như vậy qua một vòng, cậu cũng dần buông lỏng tâm tình. Nghĩ đến quyết sách vận hành công ty lớn như Phong Thượng đều cần Tiếu Nam chuyên tâm.
Tô Thần hi vọng người đàn ông kia bận đến sứt đầu mẻ trán không rảnh nhớ đến mình mới là tốt nhất. Ấn ký trên người chậm rãi biến mất, *** đã sớm khôi phục sự mềm dẻo căng chật, cuộc sống thường ngày lại trở về.
“A Bách, lúc nào anh có thể đi Bắc kinh công tác?”
Sau cơm tối, cậu ngồi trong phòng khách, một bên cầm điều khiển Tv nhàm chán đổi kênh tới lui, một bên ôm điện thoại hỏi Tần Bách đang bận rộn ở Hong Kong.
“Gần đây nhiều việc bề bộn, có vài case không tốt lắm, trong thời gian tới sợ không đến thăm em được.”
Tần bách vẫn đang tăng ca ở công ty, gần đây cấp trên đột nhiên giao cho tổ của y vài hợp đồng đàm phán quan trọng, mọi người đã 3 ngày liên tục chưa trở về nhà.
Tuy rằng bận rộn, nhưng y cho rằng đây là chuyện tốt trời ban, nếu xử lý thỏa đáng có thể kí được hợp đồng thì tiền đồ ở Phong Thượng sau này sẽ càng mở rộng.
Từ lúc lên phó lý đến nay đã 3 năm, cho dù y có nỗ lực thế nào thì cũng không đến gần tổng giám đốc hơn một bước. Năm nay đã ba mươi, bao nhiêu tuổi thanh xuân đã trôi đi? Nếu rời bỏ Phong Thượng chạy sang công ty khác, mục tiêu của y không phải chỉ dừng ở điểm này!
Có chút thất vọng, nhưng Tô Thần vẫn săn sóc căn dặn y chú ý nghỉ ngơi. Vừa dứt lời, Tần Bách đã cúp điện thoại, nhìn điện thoại đến thẫn thờ, A bách thật sự vô cùng bận rộn a….
Nghĩ đến thời gian qua đã lâu rồi chưa thấy Tần Bách, tâm tình cậu đi xuống hẳn, rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng bởi nhân tố hiện thực mà khó có thể thấy nhau một lần. Có đôi khi cậu muốn vứt bỏ tất cả bay đến Hong Kong chăm sóc Tần Bách. Thế nhưng cậu cũng nhớ tần Bách đã từng nói: “ làm người phải độc lập”.
Nếu như cậu thực sự vứt đi tất cả, như vậy hai người sẽ không thể bình đẳng đứng cạnh nhau mà chậm rãi cuối cùng sẽ xa nhau. Ví dụ trong hiện thực không phải là ít, huống chi bọn họ là hai người đàn ông, đối mặt với tình huống đó càng thêm khó khăn.
Vốn đã cần thận như vậy, nếu may mắn cậu và Cố Bách hẳn sẽ sống bên nhau hạnh phúc đến già? Thế nhưng, tại sao lại gặp phải Tiếu Nam? Bình yên từ trước đến nay đều bị hắn phá vỡ, nên xử lý như thế nào đây?
Như vậy đối với Tần Bách quả thật không công bằng, nhưng cậu cũng tuyệt không muốn anh mất đi công việc, y rõ ràng đã cố gắng rất nhiều, tại sao lại bị câu nói đơn giản của Tiếu nam mà tước đoạt đi sáu năm tâm huyết?
A Bách sẽ tha thứ cho mình, Tô Thần nghĩ như vậy. Mọi chuyễn đã không nằm trong tay họ nữa, chỉ có thể thuận theo tự nhiên an bài…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.