– Nụ!
Tiếng cậu ba phía sau cất lên, tôi vội đưa tay quệt ngang dòng nước mắt lý nhí nói:
– Cậu ba.
Cậu nhìn tôi, hai mắt hằn lên những tia đỏ đầy giận dữ, tôi đặt thúng xuống rìa ao sợ hãi quay đi. Đột nhiên cậu lao đến, P0'p mạnh hai tay lên vai tôi gằn giọng:
– Cô cố ý đúng không? Cô cố ý để mình có thai đúng không?
– Cậu ba, cậu đang nói gì vậy?
– Tại sao cô vẫn cố tỏ ra ngây thơ trước mặt tôi làm gì? Đủ rồi đấy.
– Tôi không hiểu cậu đang nói gì?
Cậu ba nhếch mép rít lên:
– Cô không hiểu hay đang giả vờ? Tôi không nghĩ cô lại có tham vọng lớn đến vậy đâu. Rõ ràng cô biết chị cả có thai nhưng cô lại cố ý để mình cũng có. Rốt cuộc cô muốn gì? Cô muốn được anh trai tôi cho chút danh phận hay cái gì, cô cùng là phụ nữ mà sao không thấy hiểu cho chị cả, tại sao cô lại làm như vậy? Cô có biết làm vậy với một người mang bầu là độc ác thế nào không?
Nghe cậu nói xong, tôi bật cười ngước mặt lên trời, phải rồi chỉ có trời xanh tin tôi còn tất cả mọi người đều cho rằng tôi là đưa tham vọng mưu mô. Cậu ba thấy tôi cười liền xoay người bỏ đi, đến khi cậu đi khuất tôi mới ngồi sụp xuống khóc nức nở.
– Tôi muốn nghe cô giải thích.
Phía sau lưng tôi, tiếng cậu ba lại cất lên. Tôi nhìn cậu đáp lại:
– Cậu đã không tin, tôi giải thích làm gì?
– Tôi sẽ cố tin cô lần này nữa.
– Tôi không cần cậu tin tôi.
Cậu ba nhìn tôi, bất chợt tôi thấy có một giọt nước mặn chát từ trên gương mặt cậu khẽ rơi xuống trượt lên má tôi rồi lăn xuống miệng. Trong giây lát ấy tôi ngỡ tim mình như tan ra thành trăm mảnh, cậu nắm chặt hai tay giọng nghẹn đi:
– Tại sao cô không giải thích? Tại sao từ trước đến nay tôi có nói gì cô cũng không chịu giải thích lấy một lần?
Tôi nhắm nghiền mắt đáp lại:
– Người đã không muốn tin tôi, dù tôi có giải thích cũng vô nghĩa. Người đã tin tôi, tôi chẳng việc gì phải giải thích.
Cậu ba thấy vậy cười đau khổ rồi bước đi. Lần này cậu đi thật, tôi vớt đầy năm thúng bèo cậu vẫn không quay lại. Phải rồi, tôi với cậu chẳng là gì, tại sao tôi lại hy vọng ở cậu cơ chứ? Tôi có thai cũng tốt, đẻ xong đứa bé tôi trả cho nhà ông bà rồi cuốn xéo khỏi nơi đây. Như vậy…cũng hay, ít nhất tôi cũng không còn phải ở đợ nữa, coi như chấm hết mọi thứ. Nghĩ vậy mà sao nước mắt tôi cứ chảy thành dòng. Khóc chán chê, tôi đội một thúng bèo lên đầu, còn bốn thúng chia hai bên đưa đòn gánh quảy về nhà, vừa vào đến sân đã nghe tiếng bà nói lớn:
– Mẹ tưởng ngày kia mới thi, mai mới đi chứ?
Có tiếng cậu ba đáp lại:
– Con lên trước còn chuẩn bị,
– Thế đi sớm cũng được, thi tốt nghiệp đó phải làm bài cẩn thận nhớ chưa? Thi xong về luôn phỏng?
– Vâng, con thi xong thì về luôn, nhưng thi một môn lại nghỉ mất hai ngày mới thi tiếp nên phải mất cả tháng đấy mẹ.
– Ừ thôi thi cho xong rồi về. Mấy nữa thành bác sĩ tới nơi rồi.
Tôi thở dài, đặt mấy thúng bèo xuống đất rồi ra giếng rửa tay chân rồi đi về buồng. Lúc đi qua thấy cánh cửa sổ phòng cậu ba mở ra, cậu đứng bên góc cửa sổ nhìn chằm chằm vào gian buồng của tôi. Tôi cúi đầu, kéo vạt áo rồi đi thẳng vào trong. Trên nhà cũng có tiếng cái Hằng tíu tít chào cậu ba, tôi ngồi xuống buồng, không hiểu sao thấy mình như vừa đánh mất thứ gì quý giá lắm. Có lẽ, cậu ba rất hận, rất khinh rẻ tôi!
Đột nhiên tôi thấy ngay trên bàn có một túi thuốc, còn có một bức thư ngắn. Đây là nét chữ của cậu ba mà nhỉ, nghĩ vậy tôi liền lật lên xem.
“Nụ, tôi phải lên thủ đô đi thi, tôi để cho cô túi thuốc cần dùng gì thì mở ra mà lấy. Có thuốc bôi sẹo, bôi bỏng, với cao xoa xương khớp tôi ghi cả trong đó.
Xin lỗi vì ban nãy nói hơi nặng lời với cô, nhưng tôi vẫn hy vọng lúc tôi trở về cô có thể cho tôi một lời giải thích. Bởi tôi muốn tin cô, và cũng hy vọng rằng cô không có thai. Đọc xong thư thì xé luôn đi, đừng để ai thấy”
Tôi đọc xong, liền vội vàng xé nhanh, sau đó chạy lên nhà thế nhưng cậu ba đã đi mất. Mợ cả thấy tôi đứng ở cửa thì rít lên:
– Mày đứng đó làm gì, cút xuống nấu cơm mau lên.
– Dạ.
Cậu ba đi rồi, lòng tôi cũng nặng nề theo. Cái Hằng nhìn tôi rồi nói:
– Mợ hai, nghe bà nói mợ cũng có chửa hả?
Tôi lắc đầu đáp lại:
– Tôi cũng chẳng biết nữa, hy vọng là không có.
– Mợ có chửa cũng tốt mà.
– Sao mà tốt?
– Thì như vậy cậu cả sẽ để ý đến mợ hơn, quan tâm mợ hơn, thương mợ hơn.
Tôi đâu cần cậu cả thương tôi, tôi chỉ cần tôi không có chửa, và cậu cả mợ cả đừng ђàภђ ђạ tôi thế là phúc lắm rồi. Vả lại đọc xong bức thư của cậu ba tôi càng mong mình không có chửa. Thế nhưng tôi nào dám nói ra, cái Hằng cười cười giục tôi nấu cơm giúp nó để nó ra băm bèo cho lợn.
Tôi liền bắc nồi cơm lên, đột nhiên có tiếng guốc mộc cộc cộc ngay bên cạnh, chưa kịp ngước lên tôi đã bị ăn ba cái vả, đến lúc định thần mới biết đó là mợ cả. Mợ tát xong, chống nạnh rít vào tai tôi:
– Con nhà quê bẩn thỉu, tao không nghĩ mày lại thích trèo cao như vậy đâu. Mày nghĩ mày có chửa thì mày sẽ được lên làm mợ cả hay sao?
– Con…con không có ý nghĩ đó.
– Mày không có ý nghĩ đó? Mày đừng tưởng tao không biết mày làm những gì sau lưng tao.
– Con thực sự không làm gì cả.
– Mày không làm gì sao dính bầu? Mày nghĩ tao ngu sao.
Tôi nhìn mợ cả không nghĩ rằng mợ vô lý đến vậy, chồng mợ ngủ với tôi tất nhiên tôi dính bầu, tại sao mợ lại cho rằng đó là lỗi của tôi khi mà ông bà và cả cậu mợ mua tôi về để đẻ thuê? Dẫu cho tôi chẳng mong mình có chửa nhưng những lời mợ cả nói thực sự phi lý vô cùng. Mợ cả thấy tôi im lặng lại đưa tay tát bốp một phát trúng miệng tôi rồi nói:
– Mày đừng tưởng tao không biết lúc cậu Quyền say R*ợ*u mày đã cố ý để cậu cho vào trong. Rõ ràng cậu hứa với tao, cậu luôn cho ra ngoài, rõ ràng cậu nói không hề muốn mày có chửa.
– Mợ, nếu cậu mợ không muốn con có chửa vậy sao còn đồng ý mua con về để sinh con cho cậu?
Mợ cả nghe vậy liền cầm tóc tôi nắm chặt gào lên:
– Vợ chồng tao chưa bao giờ muốn như vậy. Mày biết cậu thương tao nhiều thế nào không? Cậu từng nói với tao rằng chỉ muốn yêu tao, chỉ muốn có con với một mình tao, chẳng qua do áp lực của gia đình mới phải lấy mày về, nhưng cậu chưa bao giờ muốn mày có chửa cả. Cậu bảo thà rằng cậu không có con còn hơn có con với người khác ngoài tao. Nhưng trước mặt tất cả mọi người cậu đều tỏ ra mong có con để bảo vệ tao, cậu làm vậy tất cả vì để bảo vệ tao khỏi những lời chỉ trích của mọi người mày hiểu không?
Tôi nghe mợ cả mà cảm thấy thương thay cho mợ. Mợ cả ơi mợ cả, mợ bị cậu cả lừa trắng trợn như vậy mà vẫn còn tin. Nếu cậu không muốn có con với tôi, nếu vì sức ép gia đình tại sao cậu vẫn đè tôi ra? Nếu như cậu thực sự yêu mợ, chỉ có một mình mợ thì cậu mỗi tối chỉ cần xuống cho có lệ, chẳng cần làm gì lên cũng đâu ai biết mà nói được cậu? Nếu cậu yêu mợ như vậy, vậy sao còn dẫn người đàn bà khác về buồng hú hí?
Càng nghĩ tôi càng thấy mợ mù quáng, mợ yêu cậu đến mức lú lẫn rồi sao? Tôi cứ để mặc mợ cả nắm tóc tát mình bởi lúc này tôi cũng chẳng còn sức lực và ý chí để chống cự. Mợ vẫn mặc định là tôi quyến rũ cậu nên mới có chửa, mợ vẫn cho rằng cậu là người nhất kiến chung tình với mình mợ. Tát tôi chán chê, đến khi trên sân có tiếng guốc gỗ mợ mới buông tôi ra rồi hất nguyên nồi cơm sôi sùng sục xuống chân tôi rồi đổ cả túi muối lên sau đó mợ bình thản nói lớn:
– Ôi giời ơi, có mỗi việc nấu cơm cũng không xong, đổ hết gạo hết muối ra ngoài rồi.
Phía trên nhà, bà nghe tiếng mợ thì chạy xuống, nhìn thấy cơm cháo tung toé bà giận dữ quát lên:
– Nụ, mày nấu cơm kiểu gì đấy?
Tôi thở dài lý nhí nói:
– Con xin lỗi bà, con nhỡ tay.
– Nhỡ tay cái gì, hót hết đổ đi rồi nấu nồi mới. Mau lên, phí phạm cả bữa cơm.
– Dạ vâng.
Mợ cả nhìn tôi cười khẩy bước lên, rồi nịnh nọt bà cho bà bớt giận. Từ lúc mợ cả có chửa, bà lẫn ông đều nghe lời mợ cả một vành, tôi cũng chẳng dám ho he ý kiến gì chỉ biết lặng lẽ nấu lại nồi cơm mới.
Đến khi nấu xong, tôi đi rửa chân rồi về buồng bôi ít thuốc cậu ba để cho rồi mới lên dọn cơm. Hai chân tôi đỏ rực, không khóc nổi chỉ thấy trong lòng nguội lạnh vô cùng.
Không hiểu sao tôi thấy mình còn khổ hạnh hơn cả những phi tần ngày xưa. Chỉ muốn an phận làm con ở đợ cũng khó, mợ cả ngày càng quá quắt.
Khi dọn cơm lên nhà, lúc ngồi vào sập bà liền nói:
– Quỳnh này, con Nụ hình như có chửa thật đấy, mẹ thấy nó xanh xao quá. Thôi thì giờ nó muốn làm kiếp ở đợ trời không cho, có gì thì xem tháng sau thằng ba về đưa que thử cho nó, nếu nó có chửa thì đợi nó sinh xong, giữ lại đứa bé rồi cho nó về thôi. Con cũng đừng tỵ nạnh so bì với nó làm gì
Mợ cả nghe vậy cười giả lả đáp:
– Vâng con biết rồi.
Nói xong mợ còn gắp cho tôi một miếng thịt kho rõ to còn dịu dàng nói:
– Nụ ăn đi, thực ra thì mợ cũng như bao người con gái khác, chả thích san sẻ tình cảm của chồng đâu. Nhưng mà hôm nay nghĩ đi nghĩ lại mợ nghĩ thông rồi. Nụ mà có chửa cũng là phúc phần của cậu cả, mà mợ thì thương cậu nên phúc phần của cậu cũng là phúc phần của mợ. Thôi thì mợ cũng chấp nhận vậy.
Nghe mợ cả nói ngọt xớt mà tôi thấy rùng mình, càng thế này tôi càng mong mỏi tôi không có chửa. Bởi…không hiểu sao tôi cứ có một nỗi bất an dấy lên trong lòng. Không chỉ đơn giản là sợ tương lai mình sẽ không thể làm lại được, mà giờ đây tôi còn sợ nếu như trong bụng tôi thực sự có một thai nhỉ, liệu rằng tôi có thể bình an mà sinh ra nó không?
Cậu cả đang ngồi bên cạnh mợ, lâu lâu gắp cho mợ đôi ba miếng thịt rồi còn hỏi han quan tâm vô cùng. Cậu cả thế kia bảo sao mợ cả không tin, nếu là tôi có khi tôi cũng mù quáng tin cậu. Trước mặt tất cả mọi người cậu đều tỏ ra lạnh nhạt, đều tỏ ra như tôi không tồn tại chỉ quan tâm tới mình mợ. Vậy mà tối đến cậu lại hùng hục *** với tôi, rồi lại còn lôi bồ về ngay chính chiếc giường của cậu mợ để ngủ với nhau. Không biết cậu có thấy bản thân mình đểu giả không nhưng tôi thì tôi thấy đểu lắm. Tôi hận mợ cả thì ít, mà thấy tội nghiệp cho mợ thì nhiều. Cùng phận phụ nữ với nhau, tôi cũng đôi chút hiểu được cảm giác của mợ. Mợ không đẻ được, ngày nào cũng phải nghe chì chiết rồi lâu dần mợ mới sinh ra khó tính khó nết nMợ vì quá yêu cậu cả nên mới sinh ra ích kỷ, ghen tuông mù quáng như vậy. Nhưng nói sao thì nói, dù có tội mợ tôi vẫn chẳng ưa nổi mợ, bởi tôi cảm thấy mình cũng chẳng đến nỗi gây ra tội tình gì mà mợ lại ác với tôi đến thế
Ăn cơm xong cái Hằng giục tôi đi nghỉ, bà cũng đồng ý, còn nó thì mang hết bát đi rửa.
Tôi đi rửa lại chân rồi vào buồng bôi thuốc, thuốc của cậu ba hiệu nghiệm ghê luôn, bôi một lúc đã dịu hẳn đi, cũng không bị phồng rộp lên chút nào.
Buổi tối hôm ấy khi ăn cơm xong tôi lại lên giường nằm lim dim thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy cậu cả đứng ngoài, cậu chẳng nói chẳng rằng đẩy tôi vào trong rồi lên tiếng:
– Nụ, cô có chửa rồi sao?
– Tôi…tôi không biết.
Cậu đưa bàn tay sờ lên eo tôi rồi lần mò xuống ௱ô** sau đó vỗ đét một cái. Tôi hơi sợ, đẩy cậu ra rồi nói:
– Cậu cả, vì tôi chưa biết có chửa hay không nên tạm thời tôi xin cậu…đừng đừng bắt tôi…
Tôi chưa nói xong, cậu cả đã luồn tay qua áo chạm đến ng rồi nói:
– Nhưng tôi không chịu được, hay cô dùng miệng đi.
Tôi nghe cậu nói, tự dưng rùng mình, một cảm giác buồn nôn trào lên rồi oẹ một cái. Cậu lại cứ tưởng tôi nghén, liền đặt kéo tay tôi đặt vào chỗ đang *** dịu dàng nói tiếp:
– Không thì…dùng tay cũng được. Mấy hôm nay, tôi nhớ Nụ kinh khủng, nhớ mùi của Nụ. Nụ giống hệt mợ cả, người cứ mây mẩy, ng ௱ô** đầy đặn lại còn trắng nõn nà, thơm phưng phức chứ. Hai người chả giống mấy người phụ nữ quê chút nào.
Mấy người phụ nữ quê, là những ai? Không hiểu sao tôi nghĩ đến lời mợ cả nói, nào là cậu cả chỉ thương mình mợ, nào là bị ép buộc, vậy mà những lời cậu nói ra lại gợi đầy du͙© vọиɠ, đầy chủ động. Thực sự mà nói, cậu cả đẹp trai, cao to lại giàu có phụ nữ theo cũng ối ra. Chẳng qua tôi buồn cười ở chỗ mợ cả cứ tin rằng cậu cả chỉ có mình mợ mà không biết rằng thực ra…có thể cậu yêu mợ nhất thật, nhưng du͙© vọиɠ của cậu cao ngất chứ chẳng phải do ai quyến rũ cả. Lúc này tôi mới rút ra một chân lý, đàn ông ấy mà, có thể thương yêu một người nhưng ngủ thì có thể ngủ với cả tá người.
– Này…sao cứ đơ ra thế? Mất cả hứng.
Tiếng cậu cả cất lên kéo tôi ra khỏi dùng suy nghĩ miên man, hoá ra nãy giờ tay tôi vẫn chỉ nắm chặt ấy của cậu chứ cả làm gì sất. Giờ thì nó xìu luôn xuống rồi, cậu cả thở dài đẩy tôi ra rồi nói:
– Thôi, tôi không ép cô nữa, cô ngủ đi.
Đoạn cậu bước ra ngoài đóng rầm cửa một cái, nghe chừng có vẻ giận dữ lắm. Cậu đi rồi tôi liền thở phào nhẹ nhõm, ai thích cậu cả, ai mê cậu cả cứ mê, chứ cậu có đẹp cỡ nào, giàu cỡ nào tôi vẫn thấy chả có cảm tình gì sất.
Tôi nằm xuống giường, lại nghĩ đến cậu ba. Thực ra cậu ba tuy đôi lúc có hiểu nhầm tôi, có đánh giá tôi là loại con gái chẳng ra gì…nhưng ít nhất tôi cũng thấy cậu ba là người tốt. Từ cách cậu đối xử với từng người trong gia đình tôi cũng nhận thấy cậu khác hẳn cậu cả. Kể cả tư duy về cuộc sống vợ chồng của cậu cũng khác với người dân nơi này. Nếu như ai cũng có suy nghĩ giống cậu thì có lẽ tôi đã chẳng về đây làm lẽ, đã chẳng phải chịu cuộc sống dày vò cả thân xác lẫn tinh thần thế này. Nằm trằn trọc mãi mà tôi chẳng ngủ được, tôi liền mở cửa buồng bước ra ngoài. Mấy dạo này cậu ba ở nhà, tôi quen với tiếng sáo của cậu mỗi tối, quen với ngọn đèn dầu le lói cậu thắp mỗi đêm, quen tiếng cậu chửi mắng, tự dưng cậu đi tôi lại nhơ nhớ. Trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu vô cùng.
Nhớ lại hôm nay ở ngoài ao, cậu chửi tôi mà sao tôi lại chẳng trách cậu. Tôi thấy mình đáng trách hơn nhiều, phải rồi tại sao tôi lại im lặng, lại không giải thích để cậu hiểu nhầm tôi như vậy chứ. Cậu biết gì về tôi đâu? Lúc cưới tôi về cậu chẳng ở nhà, cậu cũng chẳng biết gia cảnh tôi làm sao, vậy mà cậu trách tôi tôi lại thấy oan ức. Buồn cười nhỉ, là do tự tôi chọn im lặng cơ mà. Sao tôi ngốc thế, để bây giờ muốn giải thích thì cậu cũng đi xa lắc xa lư rồi. Một tháng nữa cậu mới về, eo ơi nghe một tháng mà cứ như thể một năm giời vậy. Tôi đứng dựa vào cửa sổ, tưởng tượng ra những lúc cậu ở nhà mà cứ cười một mình. Nhưng rồi tôi liền tát mình mấy phát, sao tôi lại dám để bản thân nghĩ đến cậu cơ chứ, tôi làm gì có tư cách đó.
Mà sao, dẫu biết mình không có tư cách nghĩ đến cậu rồi nhưng lòng lại thấy buồn buồn. Trên trời ánh trăng tròn vành vạnh chiếu xuống dưới nền đất mát lạnh. Vốn dĩ định đi ngủ, nhưng nhìn thấy ánh trăng tôi lại muốn được ngắm nhìn thêm chút nữa liền đi hẳn ra sân. Ánh trăng vào rọi xuống giếng, tôi liền nhớ đến câu ca dao được học
“ Hơi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”
Eo ơi, tự dưng tâm hồn nghệ sĩ trỗi dậy, tôi cứ ngồi thơ thẩn bên thành giếng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng động nhẹ thì giật mình nhón chân đi vào. Lúc đi qua buồng cái Hằng bất chợt nghe tiếng cái Hằng khẽ nói:
– Ứ ừ, cậu không thương con chút nào.
Không hiểu sao, nghe xong toàn thân tôi khựng lại. Cứ ngỡ mình nghe nhầm thì lại có tiếng cậu cả cất lên:
– Cậu thương Hằng mà, cậu thương Hằng lắm luôn ấy. Hằng vừa đẹp, vừa ngoan sao cậu không thương cơ chứ? Cậu muốn lắm rồi, cậu chỉ muốn với Hằng thôi, Hằng chiều cậu đi, rõ ràng trước kia Hằng luôn chủ động với cậu mà.
Tôi không tin nổi vào tai mình, hai tay buông thõng, người run rẩy như sắp ngã. Cậu cả, cái Hằng…tiếng người đàn bà lạ lẫm *** mỗi lần mợ cả đi vắng. Tôi cố giữ bình tĩnh nhưng không tài nào giữ nổi, tiếng cái Hằng lại cất lên đầy nũng nịu:
– Vậy sao, vậy sao cậu bảo cậu không cho con Nụ có chửa mà cậu vẫn cho?
– Sự cố thôi, cậu đâu muốn?
– Vậy sao mấy lần con bảo cậu cho con một thằng cu cậu lại từ chối? Lại bắt con uống thuốc?
– Vì Hằng còn nhỏ quá, cậu sợ giờ có cu Hằng khổ, đợi Hằng lớn lớn một chút cậu sẽ cho, rồi cậu đường hoàng rước Hằng về làm mợ hai. Được không?
– Nhưng mà, còn mợ cả thì sao?
– Mợ cả kệ mợ chứ? Cậu chỉ thương Hằng thôi
– Vậy sao cậu không bỏ mợ cả đi
– Nhà mợ cả như vậy cậu không bỏ được, Hằng biết mà. Thôi đừng nói nhiều nữa, cậu hứa cậu chỉ thương Hằng nhất trên đời này, đợi Hằng hai mươi tuổi cậu sẽ cho Hằng thằng cu, sẽ không bắt Hằng uống thuốc nữa, được không? Chiều cậu nhé.
– Nhưng…nhưng cậu hứa chỉ được yêu mình con thôi cơ, cậu hứa đi
– Cậu hứa, cậu hứa mà, cậu thề với trời với đất chi yêu mình Hằng.
Tôi nhắm nghiền mắt, định chạy về buồng, nhưng rồi tôi lại không chạy nữa, phía trên nhà im ắng vô cùng, mợ cả có chửa lại nghén ngủ nên giờ có lẽ đang chìm trong giấc mộng, cửa nhà trên lại khoá chặt, buồng cái Hằng cũng xa, bảo sao không ai biết.
Tôi đưa mắt nhìn qua khe cửa nhỏ, cậu cả đang vỗ đen đét lên ௱ô** cái Hằng rồi cởi chiếc áo yếm trên người nó. Hai *** nó căng tròn nẩy nở. Cậu cả hôn chụt xuống núm hoa hồng hồng, nó cũng cúi gập người, đẩy cậu cả nằm xuống, cái miệng nhỏ xinh khẽ hôn lên vật *** của cậu, có tiếng *** của cái Hằng, có tiếng thở gấp gáp của cậu cả. Những cái nhấp nhô lên xuống của hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hoà vào nhau. Tôi không dám nhìn thêm một mạch đi về buồng. Đến khi nằm xuống dứoi giường tôi vẫn không thể tin vào những gì mắt vừa thấy, tai vừa nghe.
Cậu cả và cái Hằng gian díu với nhau?
Đến ૮ɦếƭ tôi cũng không tin nổi.
Hoá ra, lý do cậu cả có bồ mà không cưới về làm lẽ là vì cái Hằng là bồ của cậu? Hoá ra cậu cả chưa bao giờ thèm thuồng đến mức ép tôi phải *** với cậu là bởi không có tôi cậu đã có cái Hằng? Hoá ra, những lần mợ cả đi về ngoại, cậu cả đều gọi cái Hằng lên buồng. Vậy mà sao cả nhà không ai hay biết gì? Tôi càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi. Hôm nghe tin mợ cả có chửa, cái Hằng khóc, là vì nó thầm thương trộm nhớ cậu cả sao? Nhìn nó ngây thơ, trong trắng tôi không thể tin được nó và cậu cả lại có tư tình với nhau.
Chắc chắn chuyện này do cậu cả dụ dỗ, cái Hằng hiền lành, ngoan ngoãn chất phác như vậy không thể nào là do nó được.
Nhưng tôi càng nguỵ biện cho cái Hằng, thì những hình ảnh kia lại hiện lên mồn một trong đầu. Rốt cuộc cái Hằng là người thế nào tôi cũng không còn rõ nữa. Tôi nhắm mắt gạt đi, nó tốt với tôi thế cơ mà, sao tôi có thể nghi ngờ nó cơ chứ?
Suốt đêm ấy tôi chẳng thể ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Nghĩ đến mợ cả tôi lại rùng mình sợ hãi, nếu như mợ cả biết chuyện này thì cái Hằng sẽ sống sao? Ít nhất như tôi là còn được mua về, được chấp thuận còn cái Hằng thì sao? Sao tự dưng…mọi chuyện lại rối như mớ tơ bòng. Phải đến nửa đêm, tôi mới có thể chìm được vào giấc ngủ một cách đầy mệt mỏi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.