Chương 06

Con Gái Cũng Là Máu Mủ

Đang cập nhật 06/06/2025 09:47:37

Ba mẹ chị dâu không thương chị ấy, nên chị ấy chẳng biết cách yêu con gái của mình.


Còn tôi, vì đã từng trải qua cảm giác ấy, nên sẽ không bao giờ vì con là con gái mà đối xử tệ bạc.


Ngược lại, tôi sẽ yêu con mình giống như cách mẹ tôi từng yêu tôi vậy.


Ba mẹ chị dâu lại đến nhà làm loạn.


Thì ra bạn gái của Diêu Tổ — em trai chị ấy — đã chia tay với cậu ta.


Ba mẹ chị dâu liền đổ hết trách nhiệm lên đầu nhà tôi.


“Nếu nhà mấy người chịu nhanh chóng mua nhà ở Bắc Kinh thì con bé đó đâu có chia tay Diêu Tổ! Chuyện này rõ ràng là lỗi của nhà mấy người, nên phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi!”


Biết tôi không phải người dễ đối phó, lần này họ chuyển mục tiêu sang anh tôi.


Họ thừa biết anh là người sợ rắc rối, thà nhịn còn hơn cãi vã.


“Chu Phóng, mẹ cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều. Một triệu thôi.”


Anh tôi bật cười lạnh lùng:


“Bà tiêu hết tiền cho bạn gái của Diêu Tổ rồi à?”


Mẹ chị dâu gật đầu, mặt dày không biết xấu hổ:


“Còn chưa kể tiền ăn chơi, mua sắm thường ngày nữa. Tính ra thì cũng phải hơn 180 vạn rồi ấy chứ.”


Anh tôi giận đến phát điên.


Anh ném cái ly xuống sàn, nước bắn tung tóe khắp nơi.


Lần đầu tiên tôi thấy anh tôi nổi trận lôi đình như vậy, khiến hai ông bà kia cũng bị dọa cho xanh mặt.


“Bà tiêu từng ấy tiền cho Diêu Tổ, thế còn tôi thì sao? Có từng cho tôi một xu nào chưa? Cho mấy bộ chăn rách rồi nghĩ có thể biến nhà tôi thành cây ATM, muốn rút bao nhiêu thì rút à?”


“Con gái bà còn chưa hết ở cữ, bà đã ép nó đi vòi tiền. Bà có từng nghĩ nó sẽ phải đối mặt với nhà chồng như thế nào không?”


“Thay vì đến đây bắt nạt người tử tế, thì về nhà dọn đồ đi, trốn sớm đi trước khi bị chủ nợ tìm đến chém ૮ɦếƭ!”


Hai ông bà kia im bặt một lúc lâu, rồi ú ớ hỏi lại:


“Cái… cái gì? Chu Phóng, cậu vừa nói gì? Chủ nợ gì cơ?”


“Con trai bà — Diêu Tổ — cờ bạc, nợ hơn tám trăm vạn rồi.”


Chuyện này là do tôi phát hiện đầu tiên.


Tôi thấy ba mẹ chị dâu cứ nhất quyết ép nhà tôi phải mua nhà ở Bắc Kinh, mà hai người đó tuổi cao, ít học, không hiểu chính sách mua nhà thì còn hiểu được.


Nhưng Diêu Tổ và bạn gái thì không thể nào không biết.


Họ biết rõ người ngoại tỉnh không có bảo hiểm xã hội thì không đủ điều kiện mua nhà ở Bắc Kinh, vậy mà vẫn cố tình thúc ép — chắc chắn có gì mờ ám.


Sau khi từ đồn công an về, tôi lập tức nói nghi ngờ với anh trai.


Anh liền nhờ người điều tra, kết quả đúng là khiến người ta sốc không nói nên lời.


Thì ra Diêu Tổ dính vào cờ bạc online, bị bạn gái dụ dỗ vào đường dây.


Ban đầu thắng được kha khá, tham vọng càng lúc càng lớn, rồi cuối cùng lao vào vũng bùn không lối thoát.


Khi thua hơn tám trăm vạn, xoay xở thế nào cũng không đủ, hắn mới bày ra trò “mua nhà ở Bắc Kinh”.


Ba mẹ không có tiền, liền nhắm đến mười căn nhà của nhà tôi.


Thấy không moi được gì, họ liền bày trò chia tay, rồi dựng chuyện bắt nhà tôi phải bồi thường.


Chưa hết, không biết bằng cách nào, Diêu Tổ còn đem cả căn nhà mà ba mẹ tôi mua làm quà cưới cho anh chị tôi đem đi cầm cố — và cũng đã thua sạch.


Mẹ chị dâu lại mở miệng một cách vô lý như thường lệ:


“Vậy... vậy thì Trương Việt càng phải giúp em trai mình trả nợ chứ!”


Anh tôi: “…”


Ba mẹ tôi và tôi: “…”


Chị dâu từ trên tầng lao xuống, gào lên:


“Các người muốn ép tôi ૮ɦếƭ à?! Hơn tám trăm vạn, tôi lấy gì mà trả?!”


Mẹ chị ta trừng mắt giận dữ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:


“Đồ ngu! Thảo nào không giữ nổi tiền nhà chồng! Không trả nổi thì giả vờ đòi ૮ɦếƭ đi! Không thì còn con bé con mày sinh ra đấy — mày dọa nhà chồng là sẽ quăng nó xuống đất đi! Tao không tin tụi nó dám không đưa tiền!”


Chị dâu hoàn toàn sụp đổ, nước mắt tuôn không dứt.


Chị nhìn họ bằng ánh mắt ૮ɦếƭ lặng, run giọng nói:


“Đã nói tôi là người nhà họ Chu rồi, thì tại sao tôi — một người ngoài — lại phải trả nợ cho con trai của hai người?”


“Nếu hai người còn không cút khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi chủ nợ đến tận đây!”


Chị lao vào bếp, vớ lấy con dao lớn rồi xông về phía họ.


Hai ông bà kia hoảng hốt hét lên, bỏ chạy như ma đuổi.


Chị dâu đổ sụp vào lòng anh trai tôi, khóc đến khản giọng:


“Tại sao… tại sao họ lại đối xử với em như vậy? Em cũng là con của họ mà…”


Tôi đứng một bên, lòng dâng lên cảm giác biết ơn đến khó tả…


Biết ơn vì mình được sinh ra trong một gia đình không trọng nam khinh nữ.


Ba mẹ chị dâu sau khi về nhà phát hiện Diêu Tổ đã bỏ trốn, lại gặp chủ nợ kéo đến đòi tiền, liền làm điều mà ai cũng có thể đoán trước — bán đứng chính con gái ruột của mình.


Nhưng lúc đám chủ nợ tìm tới nhà tôi, tôi và anh trai đã sớm đưa cả gia đình chuyển đi nơi khác.


Con người, khi bị dồn đến đường cùng, rất dễ để lộ bản chất.


Huống hồ, những người như họ — vốn dĩ chẳng có nhân tính.


Từ camera giám sát ở nhà cũ, tôi thấy bọn chủ nợ đập cửa rất lâu, đến mức hàng xóm phải báo cảnh sát vì gây rối trật tự.


Khi cảnh sát tới nơi, chúng đã biến mất.


Còn ba mẹ chị dâu thì liên tục gọi điện cho chị ấy.


Tôi cứ tưởng chị sẽ như trước, mềm lòng mà nhanh chóng tha thứ.


Không ngờ lần này, chị không chỉ không bắt máy, mà còn chặn hết mọi liên lạc từ gia đình.


“Chị Hai với chị Cả nói đúng, ba mẹ chưa từng yêu thương mấy đứa con gái chúng tôi. Trong mắt họ, chỉ có Trương Diêu Tổ. Nếu không vì họ quá cưng chiều, dung túng cho nó, thì Diêu Tổ đâu ra nông nỗi này.”


Chị dâu quỳ xuống trước mặt ba mẹ tôi, nghẹn ngào nói:


“Ba mẹ, con xin lỗi… trước đây con quá hồ đồ, là con sai rồi… xin ba mẹ tha thứ cho con được không?”


“Con thề, từ nay sẽ không bao giờ nghe theo ba mẹ ruột nữa… không, là sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.”


“Sau này con sẽ trở thành một người con dâu tốt, và một người mẹ tốt của Ninh Ninh.”


Ba mẹ tôi vốn chẳng phải kiểu người hay chấp nhặt, trong lòng lại càng thêm xót xa cho chị dâu — một người con gái có cha mẹ chẳng khác gì thú dữ.


Họ đỡ chị đứng dậy, nhẹ nhàng nói:


“Con hiểu được như vậy là tốt rồi. Ba mẹ không mong gì nhiều đâu, chỉ cần sau này sống thật tốt là được.”


“Vâng…”


“Con cảm ơn ba mẹ!”


Để giúp chị dâu dứt khoát cắt đứt với gia đình ruột thịt, anh trai tôi chủ động xin công tác nước ngoài.


Anh đưa chị dâu và bé Ninh Ninh ra nước ngoài sinh sống.


Chuyện căn nhà cưới bị em trai chị ấy đem đi thế chấp, anh tôi không nói với chị.


Anh chỉ bảo: vì đi nước ngoài nên cần tiền, đành phải bán nhà.


Chưa bao lâu sau khi họ rời đi, ba mẹ chị dâu lại tìm đến nhà tôi.


Lúc đó, chúng tôi mới biết:


Trương Diêu Tổ — sau khi nhận ra mình bị bạn gái dụ dỗ vào đường cờ bạc — trong cơn tức giận đã ra tay sát hại cô ta và bị kết án tử hình.


Ba mẹ chị dâu đến xin nhà tôi một ít tiền, mong có thể bồi thường cho gia đình nạn nhân, đổi lấy thư xin khoan hồng để giảm án cho con trai mình.


Ba mẹ tôi không nói một lời, lập tức lấy chổi đuổi thẳng ra khỏi nhà.


Họ cũng không kể lại chuyện đó cho chị dâu.


Một là vì thấy không cần thiết.


Hai là sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chị.


Nhìn đứa cháu gái bé xíu còn đang 乃ú sữa trong lòng chị, tôi liếc sang gương mặt bình thản của Trương Việt.


Tôi biết — chị ấy đã biết chuyện căn nhà bị đem đi cầm cố.


Chị mang trong lòng nỗi day dứt, không đủ dũng khí đối mặt trực tiếp.


Chị chọn cách âm thầm chuộc lỗi — mỗi tháng đều gửi tiền về cho ba mẹ tôi, như một lời xin lỗi không nói thành lời.


Chồng tôi, sau khi chuyển sang làm quản lý, không còn phải đi công tác thường xuyên, có nhiều thời gian hơn để ở bên An An.


Còn tôi, đảm nhận trách nhiệm chăm sóc ba mẹ, trở thành một “người con gái toàn thời gian”.


Mọi chuyện cuối cùng cũng dần dần đi vào quỹ đạo ổn định và ấm êm.


Chỉ có ba mẹ chị dâu — vì không đủ khả năng trả món nợ của Diêu Tổ — bị chủ nợ truy đuổi, đe dọa liên tục, phải sống lẩn trốn, khốn đốn từng ngày.


Cho đến lúc họ qua đời, cả ba người con gái mà họ từng bỏ rơi... không một ai về chịu tang.


Trời xanh có mắt.


Nhân quả báo ứng — chẳng sai một chút nào.


Hết.

Novel79, 06/06/2025 09:47:37

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện