"Đủ rồi đấy. Em dừng ngay cho anh!" Từ Thiếu Bạch gạt tay Thái Hy Tịnh ra, trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Bây giờ anh làm gì chưa tới lượt em xen vào. Dù có nguy hiểm thật, nhưng vẫn còn một phần trăm còn lại. Xác không tìm thấy thì Lê Thanh Tuyết chắc chắn còn sống."
Thái Hy Tịnh bất lực: "Anh!!!"
Tuy nhiên, điều khiến cho cô ta lo lắng nhất lúc bấy giờ chính là thái độ của Từ Thiếu Bạch có chút kỳ lạ, tự dưng gắt gỏng lên với cô ta. Người phụ nữ bất giác cắn môi, từ trước đến nay, Thái Hy Tịnh luôn được Từ Thiếu Bạch cưng như cưng trứng, vừa nãy bị cảnh cáo đúng là khiến cô ta ngỡ ngàng bật ngửa đấy.
Vì Lê Thanh Tuyết ư?
Từ Thiếu Bạch chẳng phải yêu cô ta à?
Sao khi nghe tin Lê Thanh Tuyết xảy ra chuyện lớn thì thay đổi kinh khủng đến vậy? Vợ anh gặp chuyện, hai người càng dễ dàng đến với nhau còn gì. Cô ta thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc Từ Thiếu Bạch đang nghĩ cái gì nữa?
Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu dọa Thái Hy Tịnh kinh sợ tột độ.
Đừng nói là Từ Thiếu Bạch đã dành tình cảm cho Lê Thanh Tuyết rồi nhé?
Không được!
Chuyện này chẳng thể xảy ra.
Thái Hy Tịnh cô ta mới là người trong lòng Từ Thiếu Bạch bao nhiêu lâu nay cơ mà? Anh vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ta đúng chứ? Vậy thì làm sao Từ Thiếu Bạch yêu Lê Thanh Tuyết cho được? Thái Hy Tịnh nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ vừa rồi trong đầu đi, liên tục lắc đầu phủ nhận. Cô ta an ủi mình rằng, Từ Thiếu Bạch chỉ đang hơi sốc thôi, dù sao họ cũng từng là vợ chồng mà.
Bây giờ Lê Thanh Tuyết đã ૮ɦếƭ, Thái Hy Tịnh phải mau chóng đẩy nhanh tiến độ, kết hôn cùng Từ Thiếu Bạch mới được. Cô ta phải ngồi lên vị trí Từ thiếu phu nhân, như vậy người người mới nể phục mình. Thái Hy Tịnh tin rằng ngày ấy sẽ sớm đến thôi, Từ Thiếu Bạch cưng chiều cô ta đến vậy, chỉ cần đưa ra yêu cầu, chắc chắn anh ngay lập tức đồng ý.
Từ Thiếu Bạch thả lỏng, hờ hững nhắc nhở: "Em còn công việc, nhanh chóng trở về đoàn làm phim đi, đừng để kỳ vọng anh dành cho em trở thành thất vọng. Giờ anh còn vài việc cần xử lý." Ý chính là mỗi người một việc, anh làm gì có tâm trạng mà đưa Thái Hy Tịnh về.
"Vâng! Em biết rồi!" Người phụ nữ cắn môi, gương mặt hiện rõ hai chữ ấm ức, tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch còn chả thèm liếc mắt lấy một cái. Thái Hy Tịnh chỉ đành ngoan ngoãn rời đi, tránh chọc giận anh.
Từ Thiếu Bạch đợi Thái Hy Tịnh biến mất khỏi tầm mắt, anh liền lái xe, chẳng phải đi làm việc mà là tới quán bar uống R*ợ*u giải sầu. Việc hôm nay xảy ra với anh thật sự quá bất ngờ, đến người bình tĩnh điềm nhiên như Từ Thiếu Bạch mà còn chịu đả kíc*** nề thì trợ lý nhỏ bé của Lê Thanh Tuyết tính là gì chứ!
Ngồi cô đơn một mình trong không gian sôi động, ầm ĩ bởi tiếng nhạc ồn ào bên tai, người người nói chuyện cười đùa. Riêng Từ Thiếu Bạch, ly R*ợ*u trên tay anh cứ nâng lên rồi hạ xuống, liên tục như vòng tuần hoàn vô hạn. Suốt cả đêm, anh cứ ở trong trạng thái mơ hồ như vậy. Chẳng biết người đàn ông ấy đã uống bao nhiêu rồi nữa, toàn thân Từ Thiếu Bạch nồng nặc mùi R*ợ*u.
Nhớ đến cô gái từ trước đến giờ ở bên cạnh mình nay biến mất, thậm chí còn có khả năng tới thế giới bên kia rồi, trong lòng Từ Thiếu Bạch thật sự rất hụt hẫng. Trái tim trong ***g *** anh nghẹt lại, dường như nó đang bị ai đó P0'p chặt. Chân tay rã rời khiến anh không còn sức mà làm việc, hiện giờ chỉ muốn về nhà nằm xuống giường, có Lê Thanh Tuyết ở bên cạnh thì càng tốt.
Tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch mơ mộng hơi nhiều rồi!
Anh vẫn tiếp tục uống để bản thân quên hết đi những chuyện xảy ra hôm nay, người đàn ông để mình chìm đắm trong men say, tự cho rằng tất cả đều là Từ Thiếu Bạch đang nằm mơ thôi. Ngày mai khi tỉnh dậy, chắc chắn Lê Thanh Tuyết đang nằm trong vòng tay anh.
"Anh đẹp trai uống R*ợ*u một mình à?"
Đang yên tĩnh, từ bao giờ, bàn tay trắng nõn bỗng dưng đặt lên trên vai anh. Từ Thiếu Bạch ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là thân ảnh của một người phụ nữ. Ánh mắt cô ta tràn ngập nhu tình, dường như đang cố ý muốn dụ dỗ con mồi mình vừa tìm được. Từ Thiếu Bạch thoáng cái đã nhận ra cô ta làm việc trong quán bar này. Thế nhưng, anh chẳng chút hứng thú.
Người đàn ông lạnh lùng hất tay cô ta ra, lẳng lặng buông một câu, toàn thân tỏa ra luồng sát khí ớn lạnh: "Cút!"
"Đi thì đi! Không cần thì thôi, tôi tìm người khác. Đầy người muốn bà đây phục vụ còn chưa được kìa! Tưởng bản thân có gương mặt đẹp trai hơn người khác một tẹo là có giá lắm đấy!" Cô ta bĩu môi, tuy rất sợ hãi nhưng vẫn mỉa mai Từ Thiếu Bạch mấy câu, thức thời rời khỏi.
Mà anh chả mấy quan tâm.
Đầu óc Từ Thiếu Bạch thời điểm bây giờ không muốn để tâm đến những thứ vớ vẩn diễn ra xung quanh mình.
Đến hai giờ sáng, anh trở về nhà trong tình trạng say mèm. Từ Thiếu Bạch theo thói quen, vô thức lên tiếng gọi: "Tiểu Lê, nhà có gì ăn không? Tôi cảm thấy hơi đói, với cả giúp tôi chuẩn bị nước nóng nhé! Tôi muốn đi tắm!" Thanh âm vang lên trong bóng tối u uất, dừng một chút, chẳng ai đáp lời Từ Thiếu Bạch cả.
Người đàn ông ngờ ngợ, bất chợt bật cười.
Đúng rồi ha!
Bây giờ Lê Thanh Tuyết đang mất tích, còn chưa rõ tình hình thế nào, làm sao ở nhà chuẩn bị được. Chắc hẳn, Từ Thiếu Bạch đã quá phụ thuộc vào sự chăm sóc đến từ vợ mình, vì vậy anh mới ỉ lại, luôn có suy nghĩ rằng Lê Thanh Tuyết không bằng rời bỏ mình được.
Lết mãi mới lên đến phòng ngủ, anh nằm vật vã lên giường, hơi thở nặng nề cứ thế vang lên cùng với việc Từ Thiếu Bạch dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi dậy, toàn thân Từ Thiếu Bạch rã rời, chả có chút sức lực nào cả. Đầu thì đau như Pu'a bổ, ***g *** tức âm ỉ vô cùng khó chịu. Hiện giờ, vợ vắng mặt, không còn ai lo nữa, Từ Thiếu Bạch đành tự thân vận động pha ít ngũ cốc uống lót dạ. Trước kia, Lê Thanh Tuyết lo cho anh từng li từng tí, giờ nghĩ đến, Từ Thiếu Bạch mới cảm thấy thật tiếc nuối biết bao. Nhà cửa thì bừa bộn, anh đành thuê người đến nhà dọn dẹp.
Liên quan đến việc tìm kiếm Lê Thanh Tuyết, Từ Thiếu Bạch vẫn chưa chịu ngừng lại. Cảnh sát cùng những thuộc hạ được phái đi đều đã tìm hơn một tháng, ngóc ngách nào họ cũng mò qua tuy nhiên vẫn chẳng thấy được. Mọi chuyện hiện tại đều đã chứng minh, Lê Thanh Tuyết thật sự đã ૮ɦếƭ, ai nấy đều ra sức khuyên bảo Từ Thiếu Bạch hãy dừng tay đi, nhưng anh vẫn cố chấp muốn tìm thấy xác.
Cảnh sát bất lực, đưa tay đỡ trán giải thích: "Từ tổng, bên dưới núi là sông mà, chắc hẳn xác vợ anh đã trôi dạt ra biển rồi, tìm sao cho được. Việc cô ấy sống sót chúng tôi hoàn toàn khẳng định một trăm phần trăm rằng không thể nào đâu. Cậu đừng tiếp tục làm khổ sở cảnh sát chúng tôi nữa, bao vụ án chất đống rồi kìa."
Trải qua hơn nửa năm trong vô vọng, dù khó tin nhưng cuối cùng Từ Thiếu Bạch chỉ đành từ bỏ, chấp nhận việc Lê Thanh Tuyết đã thật sự rời khỏi nhân gian mãi mãi. Anh quá mệt mỏi rồi, chẳng biết phương hướng hiện tại của bản thân rốt cuộc là gì nữa?
Thái Hy Tịnh nhân cơ hội tốt ấy, cô ta liền vui vẻ đến tìm anh, đưa ra đề nghị: "Thiếu Bạch, từ nay về sau chả còn gì ngăn cản được anh với em ở bên nhau rồi. Hay là chúng ta kết hôn đi, anh vẫn còn yêu em đúng chứ?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.