Cố Đông Quân không biết vượt bao nhiêu đèn đỏ, bao nhiêu bức ảnh vi phạm luật giao thông được chụp, bao nhiêu tiền phạt đã được ghi lại, nhưng anh ta không quan tâm. Bây giờ anh ta chỉ quan tâm đến Lâm Tuệ San, tâm trí của anh toàn Lâm Tuệ San. Anh không thể để cô ấy gặp nguy hiểm. Anh đã thề, anh đã nói sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng hiện tại thì sao? Cô ấy vẫn bị bắt cóc... nghĩ về điều này, Cố Đông Quân đạp chân ga mạnh hơn, anh ước gì bản thân có một đôi cánh để bay qua nhanh hơn.
- "Lâm Tuệ San, đừng gặp chuyện!"
*********
Ngô Phương vừa đến công ty, khi chưa bước vào cửa văn phòng của Cố Đông Quân. Cô ta cảm thấy bầu không khí trong công ty có gì đó không đúng. Mọi người thấy cô ta thì bắt đầu xì xào bàn tán với một biểu hiện phức tạp, Ngô Phương cau mày, cô ta hỏi thư ký: - "Họ đang nói về chuyện gì vậy? Đông Quân, anh ấy có ở đây không?".
- "Hử?" - Cô thư ký không hiểu: - "Cố tổng đã ra ngoài, anh ấy trả lời một cuộc điện thoại, sau đó rời đi một cách lo lắng, hình như đi tới con đường phía sau công ty.
Rời đi? Lo lắng? Não của Ngô Phương chạy Ma-ra-tông, đột nhiên cô ta nghĩ đến giao dịch mà cô ta và Linh Hạo đã thoả thuận. Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng ngoại trừ Lâm-Linh 2 người đó, cô ta không thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể khiến Cố Đông Quân bối rối.
Vì Cố Đông Quân không có ở đó, Ngô Phương rời khỏi công ty. Cố Đông Quân rời đi trong hoảng loạn như vậy chắc chắn phải có một sự kiện lớn, rõ ràng có liên quan đến giao dịch giữa cô ta và Linh Hạo!
Lâm Tuệ San có phải sắp ૮ɦếƭ?.
Suy nghĩ này xuất hiện, Ngô Phương rơi vào một cơn mưa hạnh phúc. Lý do khiến Cố Đông Quân bối rối là vì anh ta nhận được cuộc gọi thông báo rằng Lâm Tuệ San sắp ૮ɦếƭ. Cô ta không ngờ Linh Hạo lại bắt đầu nhanh như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Ngô Phương gọi tới số điện thoại di động của Linh Hạo với tâm trạng vui vẻ. Sau khi máy báo bận liên tục một lúc, phía bên kia nhanh chóng kết nối, Ngô Phương không đợi phía bên kia nói, cô ta bắt đầu khen ngợi: - "Quả đúng là Linh Tổng, để thành lập được một công ty lớn như hiện nay, có vẻ như anh cũng đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn độc ác đằng sau!"
Linh Hạo im lặng. Sau một lúc, anh ta đột nhiên cười, không phải là tiếng cười đồng tình, đó là tiếng cười trào phúng "hehe".
Ngô Phương nổi da gà, cô ta hằng giọng: - "5% cổ phần trong công ty, tôi sẽ mất khoảng vài ngày để chuyển cho luật sư của anh."
Ngô Phương rơi vào địa ngục ngay sau khi chuẩn bị ngắt kết nối điện thoại, cô ta không ngờ Linh Hạo đột nhiên nói: - "Cố phu nhân, tôi rất tiếc khi phải nói với cô điều này. Bây giờ tôi rất hối hận và tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa. Tôi nghĩ rằng 5% cổ phần của Cố Thị là quá ít. Bây giờ, tôi muốn 40% cổ phần của Cố Thị!"
Tại sao Ngô Phương lại mở cửa lớn cho con sư tử Linh Hạo này vào nhà vậy, cả người cô ta đóng băng, phải mất một lúc cô ta mới run rẩy cất tiếng hỏi lại: - "Linh Hạo, anh muốn làm gì?"
- "Nếu cô đã muốn biết như vậy, tốt hơn hết là đến đây với tôi." - Linh Hạo nói địa chỉ cho Ngô Phương.
Cố Đông Quân vội vã đến địa điểm của Lâm Tuệ San. Khi anh bước vào tòa nhà, anh thấy Lâm Tuệ San bị trói vào một cái ghế và cúi đầu, cô ấy đang bất tỉnh. Một mảnh đù* lớn bị lộ ra, có một chút máu khô trên váy, đứng bên cạnh cô ấy là Linh Hạo, hắn ta nhìn anh nở một nụ cười.
- "Lâm Tuệ San! Lâm Tuệ San, em dậy đi!"
Cố Đông Quân không thể bước tới, anh chỉ có thể hét tên Lâm Tuệ San, Lâm Tuệ San mơ hồ tỉnh dậy, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đảo đảo và nhoè đi, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, mồ hôi rơi xuống từ một bên mặt.
- "Linh Hạo, mày đã làm gì cô ấy?" - Cố Đông Quân thấy Lâm Tuệ San không đúng, anh hỏi Linh Hạo một cách quyết liệt.
Linh Hạo nhún vai thư giãn, không hề nao núng mà nói thẳng: - "Tôi đã cho cô ấy uống thuốc. Nói thật với anh, tôi chưa bao giờ chạm vào cô ấy trước đây. Về lý thuyết, người đàn ông của cô ấy vẫn chỉ là một mình anh, những bức ảnh chụp trong quá khứ mà tôi gửi cho anh xem chẳng qua là một vở kịch, nhưng... hôm nay không cần thiết."
- "Ý mày là gì?" - Cố Đông Quân hét lên, dĩ nhiên anh hiểu ý của nó là gì, nhưng hiện tại anh không muốn nghĩ về nó.
- "Ý tôi là gì? Tôi nghĩ anh biết rất rõ. Thuốc này rất mạnh và không có thuốc giải độc." - Thật đáng tiếc khi mọi thứ đang phát triển theo hướng bẩn thỉu đó, Linh Hạo bước tới nâng cằm Lâm Tuệ San, cô ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tuệ San, Linh Hạo cười khẩy nói với Cố Đông Quân: - "Tất nhiên, tôi không phải là một con quỷ vô nhân tính, miễn là anh có thể cho tôi 40% cổ phần của công ty anh, tôi có thể để cô ấy ra đi, nhưng nếu anh từ chối, tôi sẽ lấy Lâm Tuệ San làm của riêng tôi ngay bây giờ!"
Đây là một sự xúc phạm lớn đối với Lâm Tuệ San và Cố Đông Quân. Một người đàn ông liệu có thể giữ được người phụ nữ anh ta yêu khỏi bị kẻ khác nhúng chàm ngay trước mặt không? Và một người phụ nữ chỉ có thể xem người đàn ông cô ấy yêu trơ mắt nhìn cô ấy bị cuồng bạo? Nếu Linh Hạo thật sự làm như vậy, hai người họ sẽ ૮ɦếƭ ngay tại chỗ.
- "Mày dám!"
- "Sao tôi không dám." - Linh Hạo đưa tay xé váy của Lâm Tuệ San.
Lâm Tuệ San có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh, kể cả cuộc trò chuyện giữa Linh Hạo và Cố Đông Quân, cô có thể nghe rõ mọi thứ. Lâm Tuệ San muốn di chuyển, nhưng cơ thể cô yếu ớt và mềm mại như bông. Cô tuyệt vọng muốn nâng cao ý chí của mình, nhưng thuốc trong cơ thể lại đang áp bức cô.
Lâm Tuệ San không có tư cách để can thiệp vào sự cạnh tranh trong công việc kinh doanh. Cô bồi hồi nhớ lại, khi ấy, nếu cô không uống phải thứ thuốc này, Linh Hạo sẽ không có cơ hội để bắt đầu...
Tâm trí Lâm Tuệ San hỗn loạn. Lúc đó tại sân bay, Linh Hạo đưa cho cô một chai nước, cô uống nó mà không suy nghĩ gì nhiều. Có lẽ chai nước đó đã bị Linh Hạo bỏ thuốc.
Thật là ngu ngốc! Lâm Tuệ San cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi hợp tác với loại người không từ thủ đoạn này. Tại sao trước kia cô không hề nhận ra. Gì mà hợp tác với anh ta trong diễn xuất, gì mà có thể rời đi sau khi kết thúc diễn xuất, giả tạo, tất cả đều là giả tạo.
Lâm Tuệ San ngồi trên ghế lắng nghe cuộc cãi vã giữa Linh Hạo và Cố Đông Quân. Cô đột nhiên hiểu rằng Linh Hạo không hài lòng chút nào với 5% cổ phần của Cố Đông Quân. Bản chất con người anh ta là tham lam, vì muốn có nhiều cổ phần hơn, anh ta cố tình nghĩ ra một phương án bắt cóc cô như vậy để đe dọa Cố Đông Quân.
Ngô Phương đến, Cố Đông Quân vẫn đang tranh cãi với Linh Hạo. Cô ta thấy Lâm Tuệ San bị trói vào ghế, tình trạng tả tơi, nhưng Ngô Phương biết rằng đó không phải là một niềm vui. Bầu không khí trong căn phòng vắng vẻ rất khốc liệt, Ngô Phương suy nghĩ và cảm thấy quá nguy hiểm nếu cô ta xuất hiện ở đây, cho nên cô ta trốn vào một góc nhỏ để quan sát tình hình.
- "Thế nào, anh đã cân nhắc kỹ chưa?" - Linh Hạo vuốt ve một lọn tóc dài của Lâm Tuệ San trong tay. Anh ta cố tình khiến Cố Đông Quân khó chịu hơn. Anh ta nhìn Cố Đông Quân giống như nhìn vào một con kiến: - "40% cổ phần có thể cứu người phụ nữ yêu quý của anh. Không phải việc kinh doanh này chỉ là lợi nhuận thôi sao?"
Ngô Phương nghe xong câu này đột nhiên nghĩ về Linh Hạo. Hắn từng nói với cô không có lãi hay lỗ trong kinh doanh, nhưng hắn khẳng định rằng người phụ nữ mà Cố Đông Quân yêu là Lâm Tuệ San? Thật là nực cười! Ngô Phương lên cơn ghen tuông điên cuồng trong góc nhỏ, nhưng cô ta vẫn kìm nén ngọn lửa ghen tuông ấy lại, tiếp tục là người ngoài cuộc.
Cơ thể Lâm Tuệ San quá nóng do tác dụng của thuốc quá mạnh. Cô ghét bản thân vô dụng như vậy. Cô bị trói ở đây làm con tin. Cô không chỉ không có sức mạnh để chống trả, thậm chí cô còn không thể nói, cô chỉ có thể ú ớ một hai âm thanh vô nghĩa, Cố Đông Quân đối diện không trả lời. Lâm Tuệ San mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của anh, cô muốn hét lên, nhưng cô không thể làm được.
Mày thực sự vô dụng, Lâm Tuệ San!
Lâm Tuệ San cười nhạo chính mình. Đột nhiên một cơn đau đột ngột lan ra từ tay chân, cô bị nghẹt thở bởi cơn đau gần như nghiền nát các cơ quan ***. Mồ hôi lạnh trộn lẫn với mồ hôi do sức nóng của thuốc khiến toàn bộ khuôn mặt cô ướt đẫm, chỉ vì cô cúi đầu xuống, nên ba người có mặt không thấy có gì sai.
Đau quá, đau quá... Lâm Tuệ San mở mắt khó khăn, nước mắt trong hốc mắt chảy dài trên má rồi lặng lẽ rơi xuống sàn xi măng màu xám. Cô hiểu ngay rằng đó là ung thư xương, căn bệnh ung thư xương ૮ɦếƭ tiệt lại phát tác vào lúc này. Lâm Tuệ San, người ban đầu không thể di chuyển vì tác dụng của thuốc, hiện tại thậm chí không thể di chuyển một ngón tay.
- "Anh nên trả lời tôi nhanh hơn, tôi không có kiên nhẫn." - Linh Hạo phớt lờ nhìn Cố Đông Quân đang ủ rũ. Sau khi ném câu này, anh ta cúi xuống từ từ vén váy của Lâm Tuệ San lên cao hơn, dây váy bị xé từ đầu nên rất lỏng lẻo, chỉ chạm nhẹ là ngay lập tức tuột xuống, một làn da mịn màng khác bị lộ ra. Linh Hạo chạm vào làn da, ngón tay cái vuốt qua vuốt lại trên xương quai xanh, trông thật khiêu khích.
Lúc này, Cố Đông Quân tuyệt vọng. Anh giận dữ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Linh Hạo, anh muốn bẻ gãy nó nhưng anh không thể làm điều đó. Lần đầu tiên, Cố Đông Quân cảm thấy mình thật vô dụng. Anh đã thề rõ ràng, anh nói rằng anh sẽ bảo vệ được cô, anh quyết tâm không để điều này xảy ra lần nữa! Nhưng tại sao không phải lúc nào cũng như vậy!
Linh Hạo đã cởi bỏ hoàn toàn phần thân trên của Lâm Tuệ San. Khi anh ta định tiếp tục ra tay, khóe mắt anh ta đã thấy một bóng đen lóe lên trong góc, đột nhiên anh ta cảm thấy vui mừng vì Ngô Phương đang trốn ở đó, cô ta nhìn Cố Đông Quân. Rõ ràng, Cố Đông Quân không hề biết Ngô Phương sẽ đến đây. Linh Hạo cảm thấy anh ta có thể xem màn kịch hay một lần nữa, vì vậy anh ta hằng giọng nói to: - "Không phải là người phụ nữ trốn trong góc thực sự có kế hoạch xuất hiện sao? Nghe lén không phải là một hành động đáng khen ngợi đâu, tôi nói có phải không, Cố phu nhân?"
Lại nhìn đến Lâm Tuệ San, Linh Hạo tiếp tục: - "Cô Lâm, ngẩng cao đầu lên mà xem, hãy xem người đàn ông cô yêu lựa chọn như thế nào?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.