Dạ Thành Đông dành toàn bộ thời gian của mình cho Hạ Tử Quyên dẫn cô đi ăn rồi mua sắm cô muốn đi đâu thì anh dẫn cô đi đó, muốn mua gì thì anh mua đó cho cô.
Trung tâm mua sắm
Dạ Thành Đông trên tay xách một đống túi đồ toàn là hàng hiệu đắt tiền, Hạ Tử Quyên đi ngang qua chỗ bán giày cô bước vào xem, cô cầm một chiếc giày màu đỏ rượu lên ngắm nghía, anh nhìn cô hỏi:"Em thấy mẫu này sao? Được chứ?"
Hạ Tử Quyên khẽ gật gù:"Cũng được."
Dạ Thành Đông nhìn nhân viên bán hàng:"Gói đôi giày này lại cho tôi kiểu dáng này nhưng màu khác cũng gói lại cho tôi mỗi một màu là một đôi."

"Vâng!" Nhân viên bán hàng ngay lập tức gói lại cho anh.
Hạ Tử Quyên cau mày:"Anh bị điên sao?"
Anh mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, sủng nịnh:
"Chẳng phải em nói là được sao? Nếu em đã thấy mẫu giày này được thì mỗi một màu là một đôi để sau này cho em dễ phối quần áo hơn."
Tất cả giày đã được gói lại đưa cho anh xách, rời khỏi trung tâm mua sắm anh lái xe đến nhà hàng Cystal, hai người bước vào phòng VIP, anh vẫn như thế cho cô thoải mái gọi đồ ăn.
Rất nhanh chóng thức ăn được mang lên, Dạ Thành Đông gắp đồ ăn cho cô nhưng kì này là gắp từ từ, Hạ Tử Quyên vừa ăn vừa hỏi anh:
"Chắc là ngày mai em phải quay lại làm việc ở Bạch thị dù sao em cũng đã nghỉ quá lâu rồi."

Dạ Thành Đông vừa ăn vừa nói:"Không cần đâu! Anh đã nói với Nhã Băng là em đã nghỉ làm rồi."
Hạ Tử Quyên cau mày:"Em không đi làm thì làm gì có tiền chứ?"
"Anh sẽ nuôi em từ nay về sau nhiệm vụ của em chỉ là mua sắm, ăn uống, vui chơi thoải mái chứ không phải là đi làm còn về tiền, chi phí này nọ anh sẽ trả tất cả."
Hạ Tử Quyên chống cằm nhìn anh:"Này! Anh định nuông chiều em đến mức không còn ai dám để ý đến em đúng không? Anh đây là cố tình?"
Dạ Thành Đông mỉm cười dịu dàng trả lời cô:"Đúng vậy! Anh chính là muốn nuông chiều em đến hư hỏng sau này em cứ việc ỷ lại vào anh anh chính là chỗ dựa của em em không cần quan tâm đến ai, quản việc gì nữa cả."
Hạ Tử Quyên khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Vậy em sẽ tiêu tiền phung phí cho mà xem."
Dạ Thành Đông nở nụ cười yêu thương với cô:
"Vậy thì em cứ phung phí bởi vì tiền của anh kiếm được chính là để cho em phung phí mà. Em cứ thoải mái tiêu tiền sau này tiền của anh chính là tiền của em sau này tất cả tiền của anh sẽ là do em giữ."
Hạ Tử Quyên nhướng mày, miệng vẫn cười nhẹ:"Đó là anh nói đó nha, lúc đó em hư hỏng thì anh đừng có than phiền đó."
Dạ Thành Đông nhướng mày với cô:"Tất nhiên là không than phiền rồi anh chính là muốn em hư hỏng bị anh nuông chiều đến hư hỏng. Anh chính là thích bị em ngược."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.