Bà ta khoanh tay, cười khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Chi Chi… con cũng bỏ ba sao? Hồi nhỏ con thích gì ba cũng chiều, ba có chỗ nào không tốt với mẹ con con? Còn mẹ của Ngọc Lam thì ba đâu có tình cảm…”
Ba tôi tuyệt vọng níu kéo đến chút cảm tình cuối cùng.
Nhưng ông lại tiếp tục làm tổn thương tôi, ngay cả khi đứng giữa lằn ranh sinh tử.
“Tôi và mẹ chuẩn bị đi du học ở Anh rồi. Đừng làm phiền chúng tôi nữa.”
Câu trả lời của Vương Khánh Chi lạnh lẽo như tuyết rơi giữa mùa hè, không một chút cảm xúc.
Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn như người ngoài cuộc.
“Ba nó mà tôi gặp được bao nhiêu lần đâu? Đếm chưa đầy một bàn tay! Thế mà còn mong nó trả nợ?!”
— “Tôi…”
Chưa dứt câu, ba tôi bất ngờ rút con dao gọt trái cây từ bàn bếp, lao về phía Vương Thanh Nhã.
Bà ta hét lên hoảng loạn, vội tránh né. Trong lúc hỗn loạn, Vương Khánh Chi lao tới đỡ mẹ.
Dù cơ thể ông ta suy yếu, nhưng là đàn ông, lại bị kích động đến tận cùng, sức mạnh trong giây phút đó vượt xa tưởng tượng.
Ông ta đâm liên tiếp vào người Vương Thanh Nhã, toàn những nhát hiểm…
Một tiếng thét chói tai xé toang không gian, Vương Thanh Nhã đổ gục xuống sàn, máu thấm đỏ gạch hoa. Bà ta không còn cử động. Mọi thứ kết thúc trong tích tắc.
Vương Khánh Chi như phát điên, hai mắt đỏ rực, cầm lấy một bình hoa nặng chịch gần đó, lao đến đập thẳng vào đầu ba tôi.
Một tiếng “bốp” khô khốc vang lên.
Ba tôi đổ nhào xuống đất, máu loang ra *** ông. Nhưng trước khi mất ý thức, ông vẫn gượng dậy lần cuối, rút dao cào một đường sâu hoắm lên gương mặt Vương Khánh Chi.
“Đồ... tiện nhân…”
Ông gục xuống.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng vài phút – điên loạn, hỗn loạn và đầy bi kịch.
May mắn là trước đó tôi đã kịp thời gọi báo cảnh sát. Âm thanh còi hú vọng tới chỉ vài phút sau khi vụ việc xảy ra.
“Aaaaaa!!”
Tiếng hét đau đớn bật ra từ miệng Vương Khánh Chi. Cô ta ôm lấy mặt mình, nơi vết dao vừa rạch qua – máu tuôn xối xả.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi như muốn nuốt sống.
“Mai Ngọc Lam! Đồ đáng ૮ɦếƭ! Tất cả là tại mày! Tại mày và mẹ mày mà mẹ tao không lấy được Mai Tấn Phong! Tao phải sống trong cảnh bị người ta chê cười! Tao phải Gi*t mày!”
Tôi nhìn cô ta gào khóc điên dại, không chút dao động.
“Các người đã sống quá đủ sung sướng trên nỗi khổ của người khác rồi. Ăn mặc, tiêu xài, sống như vương giả bằng tiền của Mai Tấn Phong – người mà các người vừa bòn rút, vừa đẩy xuống đáy. Bây giờ quả báo đến, chẳng phải rất hợp lý sao?”
Tôi bình thản đáp, từng câu từng chữ đanh lại.
Cô ta như hóa thú, nhào đến định chộp lấy con dao ba tôi đánh rơi.
Nhưng lực lượng cảnh sát đã kịp ập vào. Cô ta bị đè xuống ngay trước khi kịp chạm tới tôi.
Vương Thanh Nhã ૮ɦếƭ tại chỗ.
Ba tôi – Mai Tấn Phong – bị đập trọng thương đến mức rơi vào trạng thái sống thực vật.
Ông ta vốn đã mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối. Giờ đây, nằm trên giường bệnh, sống không bằng ૮ɦếƭ.
Tôi đứng trước đơn xin xác nhận điều trị kéo dài… và đã ký vào giấy cho ông “ra đi thanh thản”.
Còn Vương Khánh Chi, khi đó đã đủ tuổi trưởng thành. Cô ta bị truy tố về hành vi cố ý Gi người – mức án không nhẹ.
Phải mười năm, thậm chí hơn, cô ta mới có thể bước chân ra khỏi song sắt nhà giam.
Còn tôi…
Tôi bước vào kỳ thi đại học, mang theo tất cả nỗi đau, sự phản bội và những bài học đắt giá từ cuộc đời.
Tôi đậu vào trường đại học mơ ước.
Nhờ vào số vàng mà ba tôi từng giấu – số tài sản duy nhất còn sót lại sau tất cả tàn cuộc – tôi không còn phải lo toan chuyện tiền bạc.
Lần đầu tiên trong đời, tôi được sống vì chính mình.
Không còn bị giam cầm trong nghèo khổ, không còn bị lừa gạt bởi vỏ bọc giả tạo của những kẻ mang danh “người thân”.
Tôi bước ra khỏi quá khứ rối ren như bước ra khỏi một cơn ác mộng.
Cuộc đời tôi – đến bây giờ – mới thật sự bắt đầu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.