Những hình ảnh ghi lại rõ ràng ai là người ra tay trước, ai là kẻ cười cợt sỉ nhục người khác, ai đã giật đồ và khiêu khích.
Tôi đề nghị được trình báo sự việc với cảnh sát – bởi đây không còn là mâu thuẫn học đường đơn thuần nữa.
Lúc ấy, Vương Khánh Chi mới thực sự hoảng loạn, vội trốn sau lưng mẹ.
Và, như tôi đã đoán trước, ba tôi lại đóng vai “người dàn xếp hợp tình hợp lý”.
“Thôi thì… hai đứa nhỏ đều có lỗi. Tôi thay mặt con bé xin lỗi Chi Chi. Mọi chuyện dừng ở đây đi, về nhà tôi sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc.”
Người phụ nữ kia hừ lạnh, làm ra vẻ cao thượng, buông vài lời mỉa mai đầy ẩn ý rồi vờ vị tha mà nói “không chấp”.
Tôi chẳng còn tâm trí để xem hai người họ đóng kịch. Quay lưng bước đi, phía sau vẫn còn nghe tiếng ba tôi lớn tiếng quát:
“Con quay lại đây cho ba! Con hư hỏng là do ba nuông chiều quá rồi!”
Về đến nhà, tôi bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách.
Tôi nhớ ra một thứ mà đã lâu rồi không ai động đến – cái hầm nhỏ ở góc nhà, từng bị quên lãng sau những năm tháng nghèo đói.
Tôi lật mạnh tấm ván đậy lên, bước xuống bên dưới bằng đôi tay đã trầy xước.
Và rồi, tôi nhìn thấy.
Một góc tối được che chắn kỹ càng… với những thỏi vàng lấp lánh ánh kim.
Tôi không thấy mừng. Không một chút.
Chỉ có căm phẫn dâng trào.
Số vàng này đủ để trả sạch mọi món nợ, và thừa sức cứu sống mẹ tôi.
Vậy mà ông ta lại để mẹ tôi ra đi… trong sự túng thiếu, trong cơn đau vật vã của bệnh tật… và để tôi – đứa con gái chưa đủ lớn – chứng kiến tất cả điều đó trong bất lực.
Ông ta đã nhìn chúng tôi ngụp lặn trong cùng cực, mà không hề ra tay cứu vớt.
Sao ông lại nhẫn tâm đến thế?
Khi tôi đang siết chặt tay vì uất ức, thì điện thoại rung lên – là ba tôi gọi đến.
“Ngọc Lam, con có biết lễ phép là gì không? Nhà mình đâu có tiền, nếu tụi kia kiện con thì lấy gì mà bồi thường? Ba đi làm cực khổ lắm, con nghĩ kỹ đi, làm vậy có đáng không?”
“Người sai là họ. Nếu có ai phải bị kiện, thì đó là con kiện họ. Vương Khánh Chi công khai bắt nạt con ở trường, còn lăng mạ mẹ. Ba chưa rõ trắng đen đã bắt con xin lỗi, ba đang làm cha của ai vậy? Của con… hay của cô ta?”
Tôi cười nhạt.
Ba tôi ngập ngừng, lí nhí:
“Ờ thì… người ta nói lùi một bước trời cao biển rộng… với lại… con cũng có đánh bạn Chi Chi mà…”
Tôi không nghe thêm được gì nữa. Lặng lẽ tắt máy.
Lúc ấy, tôi nghĩ đến một người.
Cậu tôi.
Người duy nhất còn lại mà tôi có thể tin tưởng và nương nhờ.
Nhiều năm trước, ông bà ngoại từng phản đối gay gắt chuyện mẹ lấy ba tôi.
Mẹ tôi học đại học, còn ông ấy chỉ là một thợ cắt tóc mới học hết cấp hai. Họ chênh lệch về học vấn, về xuất thân, về cả tư duy.
Nhưng mẹ đã bất chấp tất cả, nhất quyết lấy người đàn ông hơn mình bảy tuổi ấy.
Khi ba tôi thành công trong kinh doanh, mẹ tưởng rằng quyết định của mình đã đúng.
Nhưng rồi, ông bà ngoại lần lượt qua đời. Mối quan hệ giữa mẹ và cậu – em trai ruột của mẹ – cũng vì thế mà nguội lạnh dần theo năm tháng.
Đến khi mẹ tôi mắc ung thư, cậu hay tin, đã lập tức tìm đến.
Cậu từng đề nghị cho mẹ mượn tiền điều trị, nhưng mẹ từ chối.
Vì hoàn cảnh nhà cậu cũng chẳng khá giả gì, vợ chồng cậu còn phải nuôi hai đứa con nhỏ, mẹ không nỡ làm phiền. Mẹ từng nói: “Ngày mình có tiền cũng chưa từng giúp đỡ cậu, giờ chẳng thể kéo cậu vào chỗ khổ.”
Dù mẹ không nói ra, nhưng tôi biết, mẹ luôn mang mặc cảm và tiếc nuối…
Tiếc rằng suốt những năm tháng vất vả ấy, người bà tin tưởng lại là người phản bội, còn người bà xa cách lại chính là người duy nhất muốn dang tay cứu bà khỏi vực thẳm.
Mẹ từng nói: nhà mình lúc có tiền cũng chưa từng giúp gì cho cậu, giờ phá sản rồi càng không thể làm liên lụy cả nhà cậu thêm nữa.
Tôi không biết liệu mẹ có từng hối hận với lựa chọn của mình không. Nhưng tôi thì tiếc cho mẹ vô cùng.
Ngay đến tận lúc rời khỏi thế gian, mẹ vẫn không hề hay biết rằng ba tôi đã phản bội niềm tin của bà – ông ta đã bí mật tẩu tán toàn bộ tài sản từ trước khi phá sản.
Tôi nghẹn ngào bấm số gọi cho cậu, tiếng nấc chưa kịp kìm nén đã bật ra:
“Cậu ơi… cậu giúp cháu với… ba cháu… ông ấy…”
Cậu tôi cũng sống ở thành phố A, làm bác sĩ tại Bệnh viện Nhân dân số 1. Từ khi mẹ mất, cậu vẫn âm thầm giữ liên lạc với tôi – một điều mà ba tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Khi nhìn thấy những thỏi vàng lấp lánh nằm sâu trong hầm, cậu suýt chút nữa đã muốn xách dao đến tìm ông ta tính sổ.
“Mai Tấn Phong, đồ khốn nạn! Chị tao đúng là mù mới chọn phải cái loại đàn ông như nó!”
Hồi ông ta phá sản, nợ chồng chất lên đến hàng chục triệu, cậu từng khuyên mẹ tôi nên ly hôn, đưa tôi về quê sống cho yên ổn.
Nhưng mẹ không chịu.
Bà tin rằng đã là vợ chồng thì phải chia sẻ cả ngọt bùi lẫn cay đắng. Mẹ thà chịu khổ chứ chưa từng để tôi phải chịu thiệt. Trong khả năng của mình, mẹ đã cố gắng dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Tôi thương mẹ.
Và càng đau lòng hơn khi biết, tất cả những tháng ngày khốn khó mà mẹ con tôi phải trải qua – hóa ra đều là kết quả của một sự lừa dối lạnh lùng từ chính người đàn ông mẹ từng yêu thương nhất.
“Cậu ơi, ba cháu tái hôn rồi. Người phụ nữ đó có một đứa con gái học cùng lớp với cháu. Cháu không chắc có phải là con riêng của ông ấy không, nhưng rõ ràng hai mẹ con họ sống rất đủ đầy, thậm chí là sang chảnh.”
Nghe đến đoạn Vương Khánh Chi bắt nạt tôi ở trường, cậu tôi tức đến mức huyết áp suýt vượt ngưỡng an toàn.
“Ngọc Lam, cậu sẽ điều tra kỹ mọi chuyện. Còn cháu, chỉ cần chuyên tâm học hành. Đừng lo đến học phí hay sinh hoạt, dù cậu có vét sạch túi cũng sẽ nuôi cháu học đến đại học.”
Dưới sự hỗ trợ của cậu, tôi đã lặng lẽ chuyển toàn bộ số vàng kia đến nơi an toàn.
Rồi tôi nghĩ đến một việc…
Sắp tới chính là sinh nhật của Vương Khánh Chi. Một bữa tiệc hứa hẹn xa hoa bậc nhất trong giới học sinh.
Tôi bấm máy, lần lượt gọi cho những người từng đến nhà tôi đòi nợ.
Lần này, tôi sẽ tặng cho họ một “món quà” thật đáng nhớ.
Buổi tiệc sinh nhật của Vương Khánh Chi được tổ chức ở khách sạn hạng sang, ánh đèn lấp lánh, khách mời đông đúc, không thiếu mặt bạn bè trong trường.
Tôi giả làm nhân viên phục vụ, đeo khẩu trang, đứng lặng lẽ ở góc khuất quan sát.
Vương Khánh Chi diện váy công chúa đắt tiền, mặt mày rạng rỡ, không ngừng khoe những món quà sinh nhật được tặng.
“Chi Chi, kia có phải ba cậu không? Đẹp trai ghê! Tụi tớ chưa bao giờ thấy ông ấy xuất hiện đó nha!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.