Một nữ sinh nhân lúc tôi đang lúng túng cố gỡ cái chai khỏi tay đã giật luôn túi chai lọ của tôi, hí hửng đem dâng lên Vương Khánh Chi như chiến tích.
“Tôi bảo, trả lại cho tôi!”
Tôi nghiến răng, ánh mắt bùng lên tức giận.
“Mai Ngọc Lam, nếu mày muốn lấy lại túi đó, thì quỳ xuống xin tao đi. Mày thiếu tiền đến mức phải nhặt rác cơ mà?”
Tôi đứng yên, không nhúc nhích.
Vương Khánh Chi không vừa, tiện tay ném luôn túi chai vào mặt tôi.
Lực ném khiến tôi lảo đảo lùi mấy bước, cả người bê bết.
“Cái đồ hôi hám! Mày với con mẹ mày đều khiến người ta buồn nôn!”
Tôi có thể nhẫn nhịn mọi sự khinh thường, nhưng mẹ tôi – người đã khuất – tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm.
Huống hồ, cô ta còn có thể là… người cùng phe với những kẻ đã phản bội mẹ tôi.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi giật mạnh cái chai khỏi tay, mặc kệ da tay bị kéo rách, máu rỉ ra từng giọt. Tôi lao thẳng đến, ấn cái chai dính máu vào miệng Vương Khánh Chi.
“Mày vừa gọi ai là tiện nhân?!”
Cô ta trừng mắt kinh hoàng, không kịp kêu một tiếng.
Tôi giơ tay, tát hai cái liên tiếp.
Rồi túm lấy mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng kia, không chần chừ mà đập mạnh vào bức tường sau lưng cô ta.
Đám bạn của Vương Khánh Chi thoáng sững sờ trước cảnh tượng vừa diễn ra. Mất vài giây để định thần, chúng liền hô hoán nhau lao vào can thiệp.
“Đánh con nhỏ này cho tao! Đồ mất dạy!”
Tiếng hò hét vang lên cùng lúc tôi bị kéo giật ra phía sau, quần áo bị xô lệch, tóc tai rối bù, nhưng tôi vẫn không ngừng vùng vẫy trong cơn giận dữ.
Khi thầy cô kịp lao đến can ngăn, mặt mũi và đầu tôi đã bê bết máu – không biết là của ai nữa.
Trong phòng giám thị, Vương Khánh Chi gào khóc, tru tréo như thể hóa điên, miệng không ngừng hét lên đòi nhà trường “xử lý nghiêm” tôi.
Cả hai chúng tôi đều bị yêu cầu mời phụ huynh đến làm việc.
Khi tôi thấy người phụ nữ mang đôi giày cao gót đỏ choét, giọng nói the thé quen thuộc, đang đứng đó chỉ tay mắng chửi và thậm chí đòi đưa tôi ra pháp luật – tôi bỗng bật cười thành tiếng.
Thì ra, cô ta chính là người phụ nữ hôm nọ đã cùng ba tôi xuất hiện trong căn nhà cũ.
Và Khánh Chi… chính là “Chi Chi” mà họ nhắc đến.
Mọi chuyện giờ đã rõ ràng như ban ngày.
“Thầy hiệu trưởng! Cô ta còn cười được à? Rõ ràng bị điên rồi! Loại này không đuổi học đi thì còn chờ gì nữa?!”
“Hu hu… mẹ ơi! Con bị nó đánh! Nó nhét cả chai vào miệng con nữa! Con muốn kiện nó!”
Giọng Vương Khánh Chi oang oang vang khắp phòng. Vì vết thương do tôi gây ra, môi cô ta bị rách, máu vẫn còn lấm lem hai bên khóe miệng.
Từng là cô tiểu thư kiêu kỳ, giờ lại bị cả đám học sinh trong trường vây xem với ánh mắt tò mò và đầy phán xét. Ảnh chụp bị phát tán lên diễn đàn nội bộ, trở thành chủ đề bàn tán không dứt.
Gậy ông đập lưng ông – đó là cái giá mà cô ta phải trả cho sự kiêu căng và nhẫn tâm của mình.
Và ánh mắt cô ta nhìn tôi lúc này, như thể muốn xé xác tôi ra từng mảnh.
Người phụ nữ kia, mẹ của Vương Khánh Chi, tức đến mức giơ tay định tát tôi, nhưng bị cô giáo chủ nhiệm kịp thời chặn lại.
“Chị là phụ huynh học sinh, xin đừng manh động trước mặt thầy cô và học sinh.”
Bị ngăn lại, bà ta vẫn chưa thôi tức giận, chỉ tay vào mặt tôi mà tru tréo:
“Con nhỏ mất dạy này! Mẹ sinh ra mà không biết dạy dỗ gì cả! Thầy cô, để tôi thay ba mẹ nó dạy nó một bài học!”
Tôi nắm chặt tay, giọng lạnh đi từng chữ:
“Bà im cái miệng bẩn của bà lại! Ai cho bà xúc phạm mẹ tôi?!”
Tôi không thể chịu được việc mẹ – người mà tôi yêu thương nhất – lại bị mang ra mạt sát một cách hèn hạ như vậy.
Ngay lúc đó, ba tôi xuất hiện.
Ngạc nhiên thay, khi tôi bị đánh, bị làm nhục, ông ta chẳng hề ló mặt.
Nhưng khi đến lượt Vương Khánh Chi bị thương, thì ông lại có mặt đúng lúc – như một người hùng… nhưng chỉ trong mắt người ngoài.
Chưa gì, ông ta đã quát:
“Mai Ngọc Lam! Ba đã dạy con ăn nói kiểu đó bao giờ chưa hả?!”
Câu đầu tiên ông nói khi gặp tôi – không phải hỏi han, không phải bênh vực, mà là trách móc.
Suốt thời thơ ấu, ông ta chẳng hề quan tâm đến tôi. Lúc còn giàu có, ông bận bịu với công việc kinh doanh. Khi phá sản, ông biến mất khỏi cuộc sống gia đình. Ông chưa từng ở bên để dạy dỗ tôi – thì lấy gì ra mà đòi hỏi?
“Ông Mai, con gái ông đúng là ‘giỏi giang’ thật. Dám đánh con gái tôi ra nông nỗi này. Trẻ con không biết điều thì phải dạy cho biết chứ, cần cứng tay thì cứ mạnh tay vào!”
Người phụ nữ kia bất ngờ đổi giọng, ngọt như rót mật khi quay sang ông ta.
Còn Vương Khánh Chi thì lập tức bỏ ngay vẻ hung hăng ban nãy, ôm mặt thút thít, giọng lắp bắp như thể sắp bật khóc.
“Ba… à không, chú ơi, thật ra con chỉ muốn giúp Mai Ngọc Lam gom chai lọ thôi… Không ngờ cô ấy lại hiểu lầm… rồi đánh con, còn… còn nhét cả chai vào miệng con…”
Tôi đứng đó, bất động.
Ba tôi chẳng buồn nhìn tôi lấy một lần, chẳng cần hỏi đúng sai, đã thẳng tay tát tôi một cái giáng trời giáng đất.
“Ngọc Lam! Sao con lại làm như vậy với bạn? Mau xin lỗi Chi Chi đi! Mau xin lỗi cả dì Vương nữa!”
Tôi ôm má, khuỵu xuống sàn.
Ngước lên nhìn người đàn ông đang cố tỏ ra đạo đức, lòng tôi lạnh như băng.
“Nhìn gì? Tao nói sai à? Mau xin lỗi dì con và bạn học Chi Chi đi!”
Ông ta túm lấy tay tôi, lôi dậy, cố ép tôi cúi đầu trước hai người đang đóng vai nạn nhân kia.
Tôi hất tay ông ra, lau đi vệt máu bên khóe miệng, rồi mỉm cười – nụ cười nửa giễu cợt, nửa cay đắng.
“Ba, sao ba biết cô ta họ Vương, lại còn biết cô ta tên Chi Chi?”
Câu hỏi khiến ông ta khựng lại.
Ánh mắt thoáng chột dạ, rồi lập tức đảo sang chỗ khác.
“À… là cô giáo nói cho ba biết.”
Cô chủ nhiệm lúc này mới lên tiếng, giọng có phần dè dặt:
“Phụ huynh của em Mai Ngọc Lam, sự việc vẫn chưa rõ ràng. Tôi nghĩ ở đây có sự hiểu lầm nào đó.”
Ba tôi lập tức chen ngang, trợn mắt nói như thể đã chuẩn bị sẵn:
“Cô không hiểu đâu. Con bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh, hay nói dối, là do mẹ nó nuông chiều quá mức. Giờ mẹ mất rồi, tôi bận đi làm, đâu có thời gian dạy dỗ kỹ…”
Những lời ông ta nói, từng câu từng chữ đều là giả dối.
Tôi đứng đó, không nói một lời, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tôi là ai, tôi sống ra sao, cô giáo chủ nhiệm và bạn học đều có mắt để thấy. Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng làm điều gì sai trái ở trường. Học hành chăm chỉ, sống lặng lẽ. Vậy mà người thân duy nhất của tôi – lại là người đầu tiên sỉ nhục tôi trước đám đông.
“Tôi muốn nhà trường kiểm tra camera giám sát. Chính nhóm các người đã lừa tôi, xúc phạm mẹ tôi, còn là người ra tay trước. Vương Khánh Chi là người đánh tôi đầu tiên, sau đó cả nhóm cùng lao vào đánh hội đồng.”
Tôi chỉ thẳng tay vào Vương Khánh Chi. Cô ta vẫn cố giữ nụ cười đắc ý, nhưng ánh mắt đã bắt đầu dao động.
Cô giáo chủ nhiệm sững người giây lát rồi như bừng tỉnh, lập tức đề nghị kiểm tra lại camera an ninh của trường.
Ba tôi thì đứng yên như tượng, không thốt nổi một lời.
“Cô nói láo! Chính cô cố tình đánh tôi! Có bạn học làm chứng đấy!”
Vương Khánh Chi vội phản bác, giọng run rẩy.
Nhưng camera… thì không thể nói dối.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.