Ngày ba tôi phá sản, toàn bộ tài sản của gia đình đều đã bị niêm phong. Thế mà ông vẫn còn giấu được khoản tiền lớn như vậy?
Tôi quay ra, thấy hộp tro cốt của mẹ bị bỏ lại chỏng chơ, một ít tro còn vương ra bàn.
Tôi lặng lẽ thu dọn lại, từng chút một, tay run lên vì xúc động và đau đớn.
Sau đó, tôi bắt đầu lục tung khắp nhà, không bỏ sót một góc nào.
Những lời nói lúc nãy của ông ta vang lên trong đầu tôi như một đoạn băng tua lại liên tục. Người đàn ông từng gọi là ba ấy, sao lại xa lạ đến mức khiến tôi cảm thấy rợn người?
Tôi từng nghĩ ông ấy đã từng yêu mẹ tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, đảm đang, vì muốn giúp ông vượt qua khó khăn mà không ngại bươn chải, từ bỏ cả giấc mơ và danh phận.
Vì trả nợ cho gia đình, mẹ từ một người trí thức phải đứng bán hàng vỉa hè, dầm mưa dãi nắng mỗi ngày, tiết kiệm đến từng hào.
Vì sợ làm gán*** cho tôi, mẹ thậm chí từ chối điều trị bệnh, âm thầm chịu đựng cho đến ngày lìa đời.
Tôi nhớ rất rõ khoảng thời gian ba tôi sa sút, nằm bẹp ở nhà, không làm gì, không một lần về thăm mẹ con tôi. Mẹ phải gánh vác tất cả, vừa kiếm tiền, vừa chăm tôi học hành, vừa lo cho ông.
Sau đó, ông ta nói đã lấy lại tinh thần, bắt đầu hành nghề lái taxi.
Tôi và mẹ vui mừng, nghĩ ông đã thay đổi.
Nhưng ông không ở nhà nhiều, mỗi tháng chỉ gửi về một khoản tiền ít ỏi, ít đến mức phải chắt Ϧóþ mới đủ sống qua ngày.
Chúng tôi thuê trọ trong một khu ổ chuột giữa lòng thành phố, căn phòng nhỏ bé tối tăm, đến nhà vệ sinh cũng phải đi dùng chung ngoài ngõ.
Tôi từng tin rằng ông thật sự đã cùng mẹ vượt qua giai đoạn đen tối ấy.
Nào ngờ, thì ra ông chỉ là đang… diễn.
Tôi lục lọi khắp căn phòng, nhưng không tìm thấy thêm gì. Khi điện thoại có chút pin, tôi bật máy thì thấy cuộc gọi nhỡ từ ba tôi.
Giọng ông ta vang lên từ đầu dây bên kia, vẫn là kiểu nhẹ nhàng đầy giả tạo:
“Ngọc Lam, con đang ở đâu đấy? Hồi chiều ba đang lái xe, không nghe máy được…”
Tôi nuốt cơn giận vào trong, gắng giữ bình tĩnh:
“Con đang đi làm thêm ngoài tiệm. Con chỉ hỏi là tối nay ba có về ăn cơm không thôi.”
“À… à không, tối nay ba trực ca đêm. À, mà con cũng đừng về nhà, có mấy người đòi nợ đến nữa đó.”
Tôi nhếch môi, trong lòng cười lạnh.
Người cha này, ông ta đến cả ngày giỗ của vợ cũng không nhớ nổi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn khoác bộ đồng phục cũ mèm, chỉ chực bung chỉ, đi học như thường.
Trước lúc mất, mẹ tôi từng dặn đi dặn lại: con nhất định phải học hành đàng hoàng, phải dùng chính đôi chân mình để bước đi trên con đường của riêng con.
Tôi sẽ không để mẹ thất vọng.
Không bao giờ.
Lớp học đang rôm rả bỗng chốc im bặt khi tôi bước vào.
Những tiếng cười nói vừa rồi như bị ai đó vặn nhỏ, chỉ còn lại những cái liếc nhìn và tiếng xì xào rì rầm phát ra từ góc lớp – nơi nhóm con gái do Vương Khánh Chi cầm đầu ngồi tụ lại.
“Gì mà mùi thế, cô ta không biết giặt đồng phục à?”
“Nghe nói mẹ Mai Ngọc Lam mất rồi, nhà thì chẳng khác gì bãi rác…”
“Ờ, bảo sao hay đi lượm chai nhựa với giấy vụn trong sân trường, cả người toàn mùi rác.”
“Ha ha, học giỏi thì có ích gì, nghèo đến mức phải nhặt ve chai mà còn mơ tưởng đến nam thần, đúng là không biết lượng sức mình!”
“Thật sự không hiểu nổi ai cho cô ta cái tự tin đó, mặt mũi thì chẳng ra gì mà cứ như tiểu thư nhà danh giá vậy.”
Tôi không cần quay đầu lại cũng biết ánh mắt khinh bỉ và lời đàm tiếu ấy đang hướng thẳng về phía mình.
Chỉ vì một lần trong giờ kiểm tra, cây 乃út của tôi hết mực, nam sinh được mệnh danh là “nam thần” của trường đã tốt bụng cho tôi mượn 乃út.
Nhóm của Khánh Chi bắt gặp, từ đó liền lan truyền đầy ác ý rằng tôi cố tình quyến rũ cậu ấy.
Bọn họ lôi kéo cả lớp cô lập tôi, đem gia cảnh nghèo khó của tôi ra làm trò cười, gán cho tôi cái biệt danh “cóc ghẻ mơ thịt thiên nga”.
Tôi thật sự không rõ mình đã làm gì khiến Vương Khánh Chi ghét đến như vậy. Giữa tôi và cô ta chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì.
Tôi chỉ biết im lặng, nắm chặt tay, gắng kìm lại từng cơn sóng cuộn trong lòng.
Vương Khánh Chi đột ngột cất cao giọng, kéo lại sự chú ý của cả lớp.
“Đây là sô-cô-la ba tớ gửi về từ nước ngoài đó, mọi người ăn thử nha~”
Tất cả bạn học đều được chia, trừ tôi.
Dù có người không ưa tính cách hay khoe khoang của cô ta, nhưng vì không muốn mất phần, chẳng ai dám lên tiếng.
Tôi vẫn ngồi yên, như một hòn đá lạc giữa lớp học.
Vương Khánh Chi rất hay khoe ba mình đang làm việc ở nước ngoài, mẹ thì mở cửa hàng thời trang lớn, bản thân cô ta thì thường xuyên du lịch và dùng đồ hiệu.
“Khánh Chi, nghe nói hè vừa rồi cậu đi Nhật đúng không? Tớ thèm ghê~”
“Ba tớ bảo sẽ mua cho tớ mẫu đồng hồ mới nhất, nhưng tớ lại thích mẫu khác hơn…”
Hai chữ “Khánh Chi” và “đồng hồ” như mồi lửa bén vào đống nghi ngờ trong đầu tôi.
Tôi quay sang, chăm chăm nhìn cô ta.
“Nhìn cái gì? Chắc chưa từng ăn loại sô-cô-la này chứ gì? Thèm thì cứ mở miệng xin tôi một tiếng, tôi cân nhắc nha~”
Cô ta giơ gói kẹo lên trước mặt tôi, lắc lắc khiêu khích.
Tôi không đáp lại, chỉ lặng im nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong đầu như có một lời thì thầm quen thuộc: Chi Chi… chẳng phải đó là cái tên người phụ nữ kia từng nhắc đến?
Như bị ánh mắt tôi làm cho khó chịu, cô ta bỗng lớn giọng hơn:
“Tuần sau là sinh nhật của tôi, tổ chức ở khách sạn Anh Duệ đấy! Nhớ đến đầy đủ nhé! À mà Mai Ngọc Lam không cần tới đâu, cậu chắc còn bận đi nhặt rác mà? Nhưng tôi sẽ dặn phục vụ giữ lại cho cậu vài chai nhựa và đồ ăn thừa nha~”
Một tràng cười vang lên trong lớp, đầy chế giễu và mỉa mai.
Khách sạn Anh Duệ – nơi từng là biểu tượng xa hoa mà tôi chỉ được bước chân vào thuở gia đình còn chưa rơi xuống vực thẳm.
Tôi vẫn giữ im lặng.
Vì tôi biết, nếu lên tiếng lúc này, không những không làm họ dừng lại mà còn châm thêm dầu vào lửa.
Giờ nghỉ trưa, như mọi ngày, tôi ra sân trường tìm chai nhựa rỗng quanh các thùng rác.
Thấy một chai lớn nằm ngay trên bãi đất trống, tôi cúi xuống nhặt.
Vừa chạm tay vào, tôi đã cảm thấy lạ – bàn tay dính chặt vào bề mặt chai.
“Ha ha! Nhìn kìa, Mai Ngọc Lam lại đi nhặt rác nữa kìa!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đám con gái kia đã kéo đến, Vương Khánh Chi dẫn đầu, cười đến ngặt nghẽo.
“Chiếc chai đó bọn tao chuẩn bị riêng cho mày đấy, dính keo 520 siêu chắc! Ưng ý chưa?”
Một người trong bọn còn rút điện thoại ra chụp ảnh tôi.
“Đăng lên diễn đàn trường đi, buồn cười muốn ૮ɦếƭ!”
“Gửi cho nam thần xem nữa, cho anh ấy thấy bộ mặt thật của cô ta!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.