- Tao có thai rồi...
Tiết Nhu cúi gầm mặt nhỏ giọng báo với thằng bạn thân.
Thằng bạn thân vừa nghe xong đã há hốc mồm kinh ngạc đến ú ớ:
- Y...ý mày cái th...thai đó là của tao?
Tiết Nhu gật đầu, cô không thể trách biểu cảm kinh ngạc đến cà lâm của Viễn Khang được. Vì lúc cầm cây que hai vạch đỏ trên tay cô đã run cầm cập.
Cô có một người bạn thân, rất thân là đằng khác, nó là một cậu bạn thân khác giới tên Trần Viễn Khang. Cứ ngỡ là "CHỊ EM SUỐT ĐỜI" nào ngờ lên giường nắm tay một phát dính bầu.
Móa, nghĩ nó sầu!
Cô cùng Khang lớn lên, nhà cô và anh ở sát bên nhau, cha meh hai bên vốn là hàng xóm lâu năm thâm tình tựa kiểu "tối lửa tắt đèn có nhau" tựa vậy...
Tiết Nhu đã có mối tình đầu ngay từ cấp 2, mối tình trong giai đoạn của tuổi trẻ trâu nhưng ngây ngô. Còn thằng bạn thân thì đến tận bây giờ cũng chưa có lấy một mối tình. Chẳng một chàng trai nào chịu ở cạnh nó...
Thôi thì các bật nam nhân không thèm "thân gái ngọc ngà" của nó thì Tiết Nhu cô tình nguyện hi sinh để vớt lấy đời gái người "chị em" Viễn Khang vậy.
Lúc mới biết mình có thai Tiết Nhu còn có ý định bỏ nhưng người chị em yêu quý lại cầu xin cô giữ đứa bé. Phải! Là cầu xin luôn đấy!
Anh còn hứa rằng sau khi sinh đứa bé cô có thể đi lấy chồng khác nếu cô muốn, còn đứa bé thì giao cho anh...nhưng ý chí làm mẹ của cô và lời cầu xin ấy của Khang đã dập tắt cái ý nghĩ điên rồ Pa' thai.
Cô cũng đoán được phần nào vì sao anh lại muốn giữ đứa bé. Vì thằng bạn cô nó cong mà, có con nối dõi mừng còn không kịp nữa là...
Cho dù Tiết Nhu cô không có tình cảm nam nữ gì với Viễn Khang nhưng cô sẽ không phản bội anh và càng sẽ không bỏ đứa bé. Cùng lắm đến khi anh tìm được "chàng trai" của đời anh thì ly hôn thôi...
Sau khi biết chuyện, việc bị rầy la là chuyện đương nhiên rồi. Nhưng chuyện cũng thế rồi trách mắng được gì?
Hai bên gia đình gấp rút tổ chức hôn lễ cho cô và anh.
Lúc trước cô từng nghĩ mai mốt lấy chồng sẽ nhớ ba mẹ biết bao...sợ sẽ không thể về gặp ba mẹ thường xuyên. Nhưng bây giờ...? Nhà cô và nhà chồng sát nhau luôn ý, ra khỏi cổng đi chưa tới hai bước là về nhà, ôi sướng quá còn gì?
Cô cũng từng nghĩ đêm tân hôn chính là đêm đau đớn nhất của đời con gái...nhưng đêm tân hôn hôm ấy chẳng đau xíu nào cả. Khang ôm cô trong lòng dỗ cô ngủ khiến cô có cảm giác rất an toàn...
Tiết Nhu nếp vào lòng Viễn Khang cười khúc khích, anh cúi đầu nhìn cô:
- Mày cười cái méo gì?
Cô vẫn không thể nhịn được cười đáp:
- Chị em mình ôm nhau quài nhưng sao hôm nay tao thấy nó lạ thế mày ạ?
Viễn Khang nghe xong thì thở dài thườn thượt, anh dảnh mấy ngón tay cong cong rồi đưa lên trán kiểu mệt mỏi, giọng yểu điệu:
- Haizz... tao mà biết làm chồng mệt thế này thì làm vợ cho sướng cái thân!
Nghe cái tông giọng cao chót vót của Khang, cô cười như bị ai đó thột lét:
- Ơ thế mày làm vợ đi, tao làm chồng cho...
Viễn Khang ngẫm nghĩ một lúc rồi anh nhìn cô, anh thở hắt một hơi và lấy lại dáng vẻ nam tính:
- Tao nghĩ tao vẫn làm chồng mày được!
- Ôi quao, giọng nói trầm trầm nam tính gớm luôn.
Nói xong liền nhìn Khang:
- Ê Khang, có khi nào cưới tao xong mày thẳng luôn không?
- Thôi im đi con điên.
Viễn Khang cáu gắt nằm xuống giường xoay mặt về phía khác mà nhắm mắt ngủ.
- Chưa gì đã giận rồi à vợ?
Tiết Nhu cười trêu chọc "con" bạn thân đã cái nư xong thì lim dim, ngủ lúc nào không hay.
Viễn Khang lúc này mở mắt ra nhìn cô vợ mới cưới. Cái thói quen tung mền muôn thuở không thể bỏ, sáng mai lạnh lại chửi anh không biết chăm sóc "chị em".
Vừa định kéo chăn đắp cho cô thì cô đột nhiên lăn qua chui hẳn vào mền ôm lấy anh. Viễn Khang ngây người một chút rồi mỉm cười.
Chiếc môi hơi khô của Khang nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Tiết Nhu.
Mười lăm năm để đổi lấy một cô vợ. Đáng nhỉ...?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.