- Ăn "2 phần" không đủ thì thì ăn thêm phần em nhé.
Đôi mắt cô trong veo liếc nhìn trong đấy một lần nữa.
Giá như cô không đến, cô không lo cho hắn thì có lẽ tia hy vọng vẫn luôn ngự trì trong tim cô.
Nhưng cô đã đến, đã lo cho hắn, hy vọng ấy...không hẹn mà đi.
Liên Hạ lảo đảo, ôm chặt cái đầu bỗng chốc đau buốt của mình bước đi.
Vừa xuống tầng, một số nhân viên thấy cô có vẻ không ổn liền chạy đến hỏi thăm.
- Ngụy phu nhân, cô có sao không ạ?
Cô mím môi, xua xua tay, lắc mạnh đầu, đôi mắt đỏ quạch nhìn bọn họ, giọng yếu ớt nói.
- Tôi không sao, đừng nói cho Ngụy tổng biết hôm nay tôi đã đến nhé!
Đám nhân viên sững sờ thắc mắc, nhìn bóng dáng cô lảo đảo rời đi.
Liên Hạ đi ra ngoài, cô nhíu mày chặt với sự đau đớn của đầu mình.
Nhưng đó có là gì so với tâm can của cô, nó đau đến tột cùng.
Bây giờ, cô mới biết thứ đau đớn nhất chính là gì.
Đó chính là lấp đầy trái tim họ bằng sự quan tâm.
Sau đó, lại để họ nhận ra đây là chỉ là trách nhiệm của người ấy, không hề xuất phát từ trái tim.
Cô cứ ngỡ cả hai đều can tâm tình nguyện bước lên để gần người ấy, nhưng không ngờ được rằng rốt cuộc cũng chỉ có một người bước để gần người ấy.
Ông trời cho cô 1 đêm cùng hắn, 4 năm làm thư kí hắn, lại cho 6 năm làm vợ hắn.
Cứ ngỡ hạnh phúc, nhưng cô không nhận cuộc sống hôn nhân của cô chưa bị hủy hoại đã dường như bị sụp đổ từ lâu, chỉ dùng một lớp hào nhoáng nào đó để che đậy.
Gặp được hắn...cô thật sự không phân biệt được đó là sự ban tặng hay sự trừng phạt của ông trời dành cho cô.
Liên Hạ cứ bước đi trên con đường, dưới cái nắng chói chang, càng làm cho đầu cô thêm đau và mắt nhức gấp bội phần.
Chẳng có điểm dừng, cô cứ thế mà đi. Đi đến một ngã ba, cô vô hồn nhìn người qua người lại. Chợt mọi thứ mờ ảo đi, đôi ngươi của cô khẽ dao động, khóe mắt đỏ quạch và ươn ướt một lần nữa.
Trong đầu bỗng tua đi tua lại những kí ức của cô từ trước đến nay trải qua cùng hắn. Vui có, buồn có! Vui tưởng thật hóa ra lại là giả, còn buồn thật thì vẫn là thật.
Khoảnh khắc cô nhận ra, hôn nhân của cô cũng không có điểm dừng, chưa từng và chưa bao giờ có điểm dừng của hai chữ hạnh phúc...
Cô nở một nụ cười đẹp nao lòng, lại có phần bi thương. Tay nắm chặt chiếc túi xách tiếp tục bước đi.
Liệu bây giờ cô đi tìm hạnh phúc, có còn kịp không?
...
Băng Vân chỉnh lại quần áo chính tề, nở một nụ cười mị miều, ánh mắt sắc xảo liếc nhìn hắn.
- Em về trước nhé!
Đông Thần mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Ả quay người, dáng đi uyển chuyển bước đến mở cánh cửa ra để bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, chân ả đã chạm phải cái gì đó.
Là một giỏ thức ăn.
Ả liếc xuống nhìn, tay cầm lên ngắm nghía rồi khóe môi hiện lên một ý cười.
Băng Vân xoay người, nở một nụ cười, híp chặt mắt lại, gọi hắn.
- Đông Thần!
- Chưa về sao?
Hắn đưa mắt lên nhìn ả. Ả cười cười, tiến lại gần bàn hắn, đặt xuống giỏ thức ăn ấy.
- Có một giỏ thức ăn ở trước cửa, chắc có người đã đến đây đưa đồ ăn cho và...thấy chúng ta...
Đông Thần liếc nhìn giỏ thức ăn, chiếc giỏ này...
Hắn nhíu mày, một cảm giác nghi hoặc ập đến.
Chiếc giỏ này là chiếc mà cô thường xuyên dùng để đưa đồ ăn cho hắn.
Vì là thường xuyên...nên có lẽ hôm nay cô cũng thật sự đã đến đây...
Băng Vân nhìn sắc mặt khó coi của hắn, ý cười càng ngày càng đậm. Ả nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt màu nâu trà ánh lên tia giảo hoạt, giọng có chút nũng nịu nói.
- Sao thế? Em làm anh mệt à? Sắc mặt anh...hơi khó coi đấy.
- Không...em về đi!
Đông Thần chống tay lên trán, ngả người ra sau ghế, thở dài một hơi. Ả nghe thế, thì nhún vai và hất nhẹ mái tóc ngắn của mình qua một bên, quay lưng bước ra khỏi cửa một cách ngạo nghệ.
Hắn nhìn bóng dáng của ả rời đi và cánh cửa đóng sầm lại. Đôi tay hắn mở điện thoại ra, thì thấy một tin nhắn đến từ cô.
"Ăn 2 phần không đủ thì ăn thêm phần em nhé."
Đông Thần bất lực nhìn dòng tin nhắn ấy, trán rịn chút mồ hôi.
Là cô đã đến thật! Không phải đùa!
Sao lúc hắn đi quá giới hạn cô lại tới chứ?
Cô sao lại không đến sớm hơn, hay trễ hơn chứ?
૮ɦếƭ tiệt!
Lại phải tìm cách dỗ cô.
...
Đông Thần hoãn lại cuộc họp, tranh thủ về nhà sớm.
Vừa vào nhà, hắn đã hấp tấp hỏi thím An là cô đã về chưa, nếu về thì thấy sắc mặt cô như thế nào?
Thím An đang rửa chén, nghe hắn hỏi thì mày có chút nhíu lại, thím nhắm chặt mắt, chậm chầm nói.
- Phu nhân về rồi, đang ở trên phòng ấy ạ, sắc mặt xem như có chút...khó coi ạ!
Hắn sững sờ, muốn leo lên phòng ngay lập tức thì bị bàn tay thím níu lại. Thím nhẹ bẫng nói, như một lời cầu xin.
- Cậu...tôi muốn xin cậu đuổi cô Băng Vân đi để phu nhân an lòng.
Đông Thần trong lòng đang khó chịu, nghe thế thì có chút khó chịu hơn, đẩy tay thím ra, có chút cáu gắt nói.
- Để sau rồi nói.
Thím An e dè nhìn hắn, đôi mắt tràn trề sự thất vọng và thương xót. Thím lắc đầu ngao ngán nhìn bóng lưng hắn từ từ bước lên lầu.
Đông Thần lên lầu, nhìn cảnh cửa phòng của hai vợ chồng đang đóng chặt. Đôi tay chần chừ một lúc thì mới mở.
Vừa mở cửa đã thấy một cô đang ngồi trên ghế, trước máy tính mà gõ từng dòng chữ.
Hắn từ từ bước gần, quàng tay qua cổ cô.
Cô có chút khựng lại, nhưng rồi đôi tay vẫn linh hoạt gõ trên bàn phím.
Giọng hắn ân cần, không biết là thật hay giả mà cất lên.
- Độc giả hối em ra chương à?
- Ừ.
- Thím An bảo sắc mặt em hôm nay rất khó coi, gặp chuyện gì không vui à?
- Đầu..có chút đau mà thôi.
Đông Thần mím môi, đôi mắt âm trầm, bàn tay miết nhẹ lên bả vai cô một lúc rồi chậm rãi hỏi.
- Hôm nay, em có đến công ty..anh không?
Ng'n t Liên Hạ vẫn gõ đều đều trên bàn phím, tạo ra những tiếng lạch cạch rất vui tai, có điều căng thẳng thế này thì lọt vào tai lại vô cùng khó chịu. Cô động đậy bả vai, như một cách cự tuyệt cái miết của hắn. Đôi mày cô nhíu chặt, đôi mắt ánh lên tia thất vọng.
Cô bị đau đầu, hắn không quan tâm, rốt cuộc cũng chỉ quan tâm cô có đến công ty mà...bắt được hắn hay không. Được! Hắn lại vô tình đâm cô thêm một nhát.
Liên Hạ lắc nhẹ đầu, giọng trầm ổn đáp.
- Không.
- Thật không?
- Thật.
- Thế giỏ thức ăn?
- Thật ra em có đến...
Hắn nghe thế thì tim như nhảy ra ngoài, nhưng rồi cô lại nói.
- Nhưng em mệt nên không vào mà nhờ nhân viên anh đem hộ.
- Thật không?
Đông Thần nghi hoặc hỏi. Cô nhún nhẹ vai, quay mặt sang, mặt kề sát mặt hắn, đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
- Hỏi tiếp tân công ty anh xác nhận. Đừng làm phiền tôi gõ truyện, tôi đang nhọc không muốn bị làm phiền.
Hắn khựng lại trước ánh mắt của cô, gãi gãi đầu đi ra ngoài gọi một điện thoại cho tiếp tân.
Tiếp tân bên đầu dây nghe hắn hỏi thì ngập ngừng nói một câu.
- Phải ạ.
Đông Thần cúp máy, có chút yên lòng, nhẹ nhõm đi vào trong phòng ôm lấy cô vào lòng.
- Ngủ trưa đi, đừng viết nữa.
Liên Hạ liếc nhìn hắn, đăm chiêu hỏi.
- Làm chuyện gì mờ ám à? Mà không muốn đây đến công ty?
- Không, nay nắng quá không muốn em đến, sợ em mệt.
Cô cười lạnh, gật nhẹ đầu xem như đã hiểu.
Trời hôm nay nắng thật.
Nắng một cách chói mắt.
Khi nhìn thấy người cô cho là "mặt trời" của mình mây mưa cùng người khác.
Thấy hắn thất hứa khi chỉ gần một ngày đã hứa...
- Anh đúng là người đàn ông tốt.
Hắn cười nhàn nhạt, xoa nhẹ đầu cô xem như một cách dỗ ngọt rồi rời đi.
- Còn phải nói. Thôi, anh quay trở về công ty nhé!
Liên Hạ liếc nhìn hắn rời đi, trong lòng nặng trĩu.
Bỗng chiếc điện thoại của cô phát sáng, có tin nhắn đến.
Là tin nhắn giao hàng.
Cô bỏ máy tính, từ từ bước xuống lầu, đi ra mở cổng.
Là nhân viên giao hoa.
Cô ta nở nụ cười tươi tắn nhìn cô, đưa cho cô bó hoa lưu ly nhỏ xinh rực rỡ sắc xanh trên tay cô ta. Cô rất thích loài hoa này.
- Quý cô xinh đẹp, đây ra là hoa có người tặng cô ạ.
Liên Hạ sững sờ, đón nhận bó hoa từ tay cô ta. Lấy một tấm giấy nhắn được nhét trong đám hoa rực rỡ ấy.
Chỉ một dòng chữ đều đều hiện lên trước mắt cô.
"Cuộc sống của chị dạo này thế nào?
TBD "
...
Tại Canada.
Người đàn ông trẻ tuổi, mặc chiếc vest đen vào người. Ngũ quan khuôn mặt phải nói là cực phẩm. Lông mày ngà, đôi mắt phượng sắc xảo, sóng mũi cao thẳng, cánh môi bạc mỏng, gương mặt không góc cạnh như tạc từ tượng ra. Thân hình cao và vạm vỡ. Tuy trẻ tuổi nhưng khí thế lại bức người.
Đôi mắt màu nâu của anh âm trầm nhìn mình trong gương, lạnh nhạt dò hỏi.
- Kế hoạch thế nào rồi?
Tên thư kí bên cạnh cúi đầu, cung kính trả lời.
- Ổn ạ, thưa Thẩm tổng.
Anh nghe xong, thì nở một nụ cười hài lòng, ánh mắt ánh lên tia giảo hoạt, giọng nói lạnh lẽo lại cất lên lần nữa.
- Tốt! Sau khi bàn giao tập đoàn này xong, đặt cho tôi vé máy bay về Thượng Hải.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.