Chồng tôi Ng*ai t*nh rồi.
Ng*ai t*nh lâu rồi.
Và người mà chồng tôi Ng*ai t*nh, không ai khác chính là cô hàng xóm xinh đẹp cạnh nhà.
Khi mà tôi đầu tắp mặt tối ở công ty, anh đang cùng với cô ta đi mua sắm khắp nô. Khi mà tôi đang quần quật trong bếp, thì chồng tôi cùng ả ta đang tay trong tay nằm cạnh bên nhau. Khi mà tôi bận rộn với công việc nhà, thì chồng tôi cùng ả ta ôm nhau ngủ trên giường.
Cũng phải thôi, ả ta mới vừa độ tuổi đôi mươi, cái độ tuổi mà nhan sắc đỉnh cao nhất. Còn tôi, tôi đã qua cái thời con gái ấy nay mấy năm rồi. Bây giờ, tôi chỉ là một bà nội trợ bình thường. Nhan sắc không có, cả ngày chỉ biết dậy sớm về khuya, vừa đi làm vừa chăm lo cho cái gia đình này.
Tôi đứng trước gương, nhìn lại bản thân mình. À, thì ra đây chính là lời nguyền của thời gian. Nhìn xem, những vết nhăn trên mắt, trên mũi, trên miệng kìa. Nhìn xem, đôi mắt ngày xưa vốn xinh đẹp như thế, bây giờ sao lại mệt mỏi thế kia nhỉ?
Thật buồn cười làm sao.
Ha ha, và tôi đang cười thật này.
Ngày tôi quyết định lấy chồng, là năm 23 tuổi. Dưới lời hứa hẹn như rót mật vào tai của anh ta, cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý, bước vào cánh cửa hôn nhân. Khi chiếc nhẫn cưới kia đeo vào tay tôi, tôi đã tin là đấy chính là tín vật định tình của cuộc hôn nhân này. Nhưng, bây giờ khi nhìn chiếc nhẫn ấy, tôi cảm thấy nó nặng nề làm sao. Hình như, đây chính là xiềng xích thì phải?
Tôi gọi cho mẹ tôi, để kể về câu chuyện của mình.
Tôi bật khóc nức nở, kể cho mẹ nghe về sự phản bội khốn nạn của anh ta. Mặc kệ tôi kể lể như thế nào, mẹ vẫn chỉ nói một câu: “Đàn ông mà, ai chẳng thế! Con cứ coi như không biết là được.”
“Nhưng mẹ ơi… con không chịu được nữa…”
“Không chịu cũng phải cố mà chịu! Phận là phụ nữ, phải ráng mà chịu đựng thôi con à. Mình cứ nhẫn nhịn, biết đâu chồng con sẽ nghĩ lại thì sao?” Mẹ nói.
“Mẹ…”
Chỉ vài câu nói thế, mẹ đã chôn vùi tôi trong cuộc hôn nhân này. Bà ấy bảo tôi nhịn, nhịn, nhịn…
Nhưng tôi phải chịu đựng đến bao giờ?
(…)
Hôm nay, sau cuộc Hoan ** của chúng tôi. Chồng tôi bảo: “Thanh, em sinh cho anh một đứa con, được không?”
Tôi gỡ tay chồng ra khỏi người mình, vẫn là một lời từ chối: “Anh cho em thêm thời gian nhé.”
Tôi nghe tiếng chồng khẽ thở dài. Sau đó, anh đứng dậy mặc lại áo quần áo, bảo: “Anh ra ban công ***.”
Tôi gật đầu, đáy lòng từ bao giờ đã trở nên nguội lạnh. Kể từ ngày biết anh Ng*ai t*nh, tôi đã dập tan ý định kia từ trong trứng nước. Có con ư? Không, không thể đâu. Mang thai con của một người đàn ông đã có người khác, tôi không cho phép.
Chồng tôi biết tôi có một quá khứ không mấy tốt đẹp, bởi vì tôi chính là nạn nhân của việc *** gia đình. Chỉ khi tôi thấy đủ an toàn, mới có thể cho phép mình sinh con. Vì thế, khi chúng tôi kết hôn, điều kiên đầu tiên tôi đặt ra là chỉ khi nào tôi cho phép thì anh mới được ngưng các biện pháp an toàn.
Khi anh ra ngoài, tôi vô tình nhìn lên chiếc điện thoại được đặt bên cạnh mình rồi đọc tin nhắn vừa mới nhấp nháy, nội dung là:
“Tuấn, em có thai rồi.
Vài giây sau, lại thêm một dòng tin nhắn nữa:
“Ngày mai anh đưa em đi khám thai nhé. Với lại, chuyện của chúng mình cũng nên nói rõ với vợ anh rồi. Anh có nhớ không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.