Thứ ánh nắng buổi sáng nhè nhẹ chiếu qua lớp rèm cửa lọt vào trong phòng khiến mắt tôi nhức nhối mà vô thức đưa bàn tay lên mặt che chắn , từ tử mở mắt ra quay sang vẫn thấy Lâm đang ôm tôi ngủ, ở cự ly gần này tôi mới nhìn rõ được khuôn mặt đẹp trai của anh , ngũ quan sắc xảo , cặp lông mày đậm mà cong vút , cùng với nước da ngâm ngâm càng làm tôn thêm vẻ nam tính nhưng không hiểu tại sao lúc trước tôi lại tin anh là gay.
-- Em nhìn chán chưa.
Nghe giọng nói anh cất lên tôi vội quay sang nhìn hướng khác hắn giọng mà chối cãi :
-- Tôi có nhìn gì đâu.
Lâm từ từ mở mắt ra , bất ngờ hôn chụt lên môi tôi làm cho tôi cũng phải bất ngờ xen lẫn một chút ngại ngùng .
-- Xưng em không được xưng tôi , biết chưa.
-- Nhưng tôi cảm thấy không quen miệng.
-- Không quen rồi sẽ quen , cấm em cãi.
-- Tôi.....à..em biết rồi.
Nhìn thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời nét mặt anh hiện lên vẻ hài lòng , vòng tay ôm lấy tôi mà xiết chặt.
-- Sáng nay em định cho anh ăn gì vậy ?
Đây là lần đầu tiên Lâm hỏi tôi như vậy nên vẫn còn bỡ ngỡ .
-- Anh muốn ăn gì em nấu .
Lâm nhìn tôi nở nụ cười gian tà.
-- Anh chỉ muốn ăn mỗi mình em .
Người ta nói quả không sai cái gì mới lúc nào cũng mang lại cho con người ta một sự thích thú, muốn 1 lần rồi lại muốn nữa và Lâm cũng không ngoại lệ , khi anh vừa định *** thì tôi cũng nhanh tay gàn , nhìn anh cười cười mà nói :
-- Không được , giờ em phải dậy sang xem Bin như thế nào rồi chuẩn bị bữa sáng nữa.
Lâm buông tôi ra vẻ mặt hiện lên rõ sự tiếc nuối.
-- Chỉ muốn ôm em mãi thế này .
-- Thật không ? Có khi sau này anh lại muốn rời xa em.
Câu nói nửa đùa nửa thật của tôi vô tình khiến Lâm có chút suy tư, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc nhìn tôi.
-- An Nhiên có thể em không tin nhưng từ khi em xuất hiện đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi , chính em đã đánh thức trái tim tưởng chừng như đã nguội lạnh từ lâu , cũng chính em cho tôi biết cảm giác yêu thương một người là như thế nào . Anh Nhiên hình như anh đã yêu em mất rồi.
Những lời nói của Lâm tôi cảm nhận được có sự chân thành ở trong đó , trong lòng cũng dấy lên một sự ấm áp, rung động nhưng có lẽ vì còn chưa thích ứng được sự thay đổi thái độ đột ngột của anh mà nghe vẫn có một chút gì đấy buồn cười.
-- Anh biết sến sẩm từ bao giờ vậy ? Thật sự em nghe mà nổi hết cả da gà lên rồi đây này.
Lâm nhìn tôi nở nụ cười đầy ma mị :
-- Anh nói thật lòng đấy , không phải mượn lời trong mấy bộ truyện ngôn tình đâu.
Nghe anh nói tôi có chút ngạc nhiên .
-- Anh mà cũng đọc mấy bộ truyện đó sao ?
-- Không anh thì làm gì rãnh mà đọc mấy thứ đó chỉ nghe dân tình hay nói ngôn tình này nọ nên biết.
Thì ra là vậy tôi cũng nghĩ người như Lâm thì làm sao có thể bỏ thời gian ra đọc những truyện ấy, mà mãi lo nói chuyện với anh mà quên đi cả thời gian nhìn đồng hồ đã 7h sáng , tôi giật mình quay sang nhìn anh.
-- Thôi ૮ɦếƭ em phải dậy sang xem Bin như thế nào đây, mà sáng nay anh không đến công ty sao mà còn nằm đây.
-- Sáng nay anh phải ra sân bay đón Thục Uyên.
-- Thục Uyên ?
-- Là em gái của anh , hình như em chưa gặp , e có muốn đi cùng anh không ?
Cũng đã lâu rồi vì chuyện của Bin mà tôi ít ra ngoài , bây giờ anh đã mở lời thì cũng tiện đây ra ngoài hít thở tí không khí buổi sáng cũng tốt, hơn nữa tôi cũng muốn xem mặt mũi cô e chồng Thục Uyên ra làm sao nên cũng gật đầu đồng ý.
-- Vậy anh dậy chuẩn bị đi em xuống nhà nấu một tí là xong ngay , ăn xong chúng ta cùng đi.
-- Thôi em sang đánh thức Bin dậy rồi chúng ta ra ngoài ăn .Không phải cả đêm qua vận động cũng mệt rồi sao.
Câu cuối được nhấn mạnh từng chữ kèm theo đấy là một cái nháy mắt từ anh khiến gương mặt của Lâm lúc bấy giờ trở nên lưu manh đến lạ lùng, tôi chỉ biết lườm anh rồi đi nhanh sang phòng con, cũng không quên để lại câu đầy thách thức :
-- Kỹ thuật của anh còn kém lắm , tối em chỉ cho vài chiêu học hỏi chơi.
Khi tôi ra đến cửa vẫn còn nghe thấy tiếng cười của Lâm ở trong vọng ra, không hiểu tại sao lúc nãy tôi có thể mạnh miệng như vậy , đúng là ở với anh ta lâu ngày độ liêm sĩ của tôi cũng được nâng lên một bậc. Đến khoảng 8h tôi cùng anh đi đến sân bay , cu Bin vừa thấy dì Năm từ quê mới xách con gà lên nên cứ quấn lấy không thèm đi cùng tôi nữa, đến nới tôi đã nghe tiếng Lâm gọi lớn .
-- Thục Uyên anh ở đây
Từ xa tôi thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh , gương mặt cũng khá xinh đẹp hài hòa đặc biệt có đôi chân dài như người mẫu mặc chiếc váy ren màu trắng càng làm tôn lên vẻ quyến rũ cho cơ thể , cô gái ấy đưa cặp mắt đảo quanh rồi cũng hướng ánh nhìn về phía chúng tôi rồi nhanh chân kéo hành lý bước đi. Khi còn chưa đến gần Thục Uyên đã nở nụ cười đầy tươi tắn kèm theo lời nói có phần trách móc :
-- Gớm , anh làm gì mà để em đợi lâu quá vậy ? Đói meo cả bụng rồi đây này.
Ánh mắt Lâm nhìn cô em gái đang đứng trước mặt đầy thân thương.
-- Anh xin lỗi lát nữa anh chở em đi ăn bù được chưa.
-- Duyêt , phải thế chứ.
Lời vừa dứt cô ấy quay sang nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Lâm lên tiếng hỏi :
-- Ai vậy anh
-- Đây là An Nhiên chị dâu của em đấy
Thục Uyên có phần hơi bất ngờ nhìn tôi mà nở nụ cười không được mấy thân thiện .
-- Ấy ૮ɦếƭ em chào chị dâu, nãy giờ em không để ý nên chưa kịp chào hỏi , chị dâu thông cảm cho e nha.
Tôi vội khua khua tay đáp lại :
-- Không sao đâu cô Thục Uyên , ngồi máy bay cả đêm chắc cô cũng đói bụng rồi , chúng ta đi ăn gì đó thôi.
Thục Uyên cố làm ra vẻ mặt nhăn nhó mà quay sang quàng lấy tay Lâm, giọng nói đầy sự nũng nĩu :
-- Chúng ta đi thôi anh , em sắp ૮ɦếƭ đói đến nơi rồi đây nè.
Nói rồi cô ấyhồng tôi đi mặc kệ cho tôi còn đứng ngây người ra ở đằng sau , có phải vì tôi quá đa nghi hay không mà không hiểu sao tôi thấy cô em chồng này kiểu lạ lạ sao ý , ánh mắt của Thục Uyên khi nhìn thấy Lâm chất chứa nhiều sự thương yêu trong đó ngoài ra tôi có thể cảm nhận được có một chút gì đó của sự nhung nhớ nhưng không phải là của em gái dành cho anh trai , tôi cũng không biết rõ đó là gì chỉ cảm thấy ánh mắt ấy rất lạ.
-- Nhiên , đi thôi em.
Tiếng Lâm cất lên làm tôi giật mình nhìn theo mới biết hai người bọn họ đã đi cách tôi một đoạn , tôi nhanh bước theo nhưng lòng cảm thấy không được vui. Đến khi ra đến xe , khi tôi còn chưa kịp mở cửa xe ở hàng ghế phía trước thì Thục Uyên từ đâu chen ngang vào trước mặt tôi đưa tay lên mở cửa xe mà ngồi vào bên cạnh Lâm, tôi có chút sững người không nghĩ cô em chồng này có thể hành động như vậy, nhưng thôi tôi cũng không chấp dù sao sau này cô ấy cũng về ở chung nhà với chúng tôi nên cho qua cho yên chuyện. Khi tôi định rời đi xuống ghế sau ngồi thì cũng là lúc Lâm lên tiếng :
-- Thục Uyên em xuống ghế sau ngồi , chỗ này của An Nhiên.
Vẻ mặt Thục Uyên có phần lúng túng nhưng rồi cũng mở cửa xe nhìn tôi giả vờ vui vẻ .
-- Ấy ૮ɦếƭ em không để ý , chị dâu vào đây ngồi , tại em vẫn chưa quen được với việc anh em đã có vợ nên chị dâu đừng để bụng nha.
-- Có gì đâu mà để bụng , cô Thục Uyên nói quá rồi cô cứ ngồi đấy tôi ngồi phía sau cũng được có quan trọng gì đâu.
Mặc kệ những lời nói của tôi , cô ta miễn cưỡng đi lại đẩy nhẹ tôi ngồi vào rồi đi lại ghế sau mở cửa ngồi vào ,lâu lâu tôi liếc nhìn lên gương thì bắt gặp ánh mắt Thục Uyên đang nhìn chúng tôi chằm chằm , ánh mắt đầy sự đố kỵ.
Trước cửa một nhà nghỉ người dân ở đó bu kín , có tiếng ồn ào ; chửi rủa của một đám người :
-- Đm mày con đ* ,mày không có việc để làm hay sao suốt ngày Dạng h*'ng ra dụ dỗ chồng bà , mẹ mày hôm nay tao không cho mày một trận thì mày không biết sợ là gì.
Kiều : Chị ơi ...chị hiểu lầm rồi...em ..em không có dụ dỗ chồng chị mà...
-- Đm hai tụi bây *** như nhộng kẻ trên người dưới tao bắt tại trận mà mày còn dám nói là hiểu lầm hả, tiên sư nhà mày , hiểu lầm này ...hiểu lầm này...tao đánh ૮ɦếƭ mẹ nhà mày, đồ đỉ điếm...
Kiều mặt mũi cô ta bầm tím nằm co ro chỉ biết ôm mặt và vang xin :
-- Em xin chị...tha cho em lần này....tha cho em lần này thôi mà chị ....em hứa sẽ không có lần sau ....
-- Mẹ mày còn có lần sau nữa hả, tụi bây lọt sạch hết mọi thứ trên người nó ra cho tao để thiên hạ còn chiêm ngưỡng chứ.
Kiều : Tụi mày không được lại gần tao tránh ra ... không được ***ng vào người tao.
Mấy bọn côn đồ kia kẻ giữ tay , người giữ chân thay nhau lột hết đồ trên người ả ta, lọt cho đến khi có tiếng phụ nữ ở đằng sau vang lên:
Mẹ Phong : Bọn mày đang làm gì vậy hả , mau thả con bé ra.
-- Bà là ai xen vào làm gì coi chừng cái miệng hại cái thân
Mẹ Phong : Con bé làm gì mà mấy người ђàภђ ђạ nó như thế.
-- Nó dụ dỗ chồng tao vào nhà nghỉ đánh như thế còn nhẹ , tao còn chưa rạch nát cái mặt đó ra là may cho nó rồi.
Mẹ Phong : Mấy người mau dừng lại đi không báo công an thì mấy người cungc xác định nhé.
Mấy người kia nghe đến công an cũng không muốn dây dưa nên cũng chịu rời đi còn không quên để một câu răm đe:
-- Con đĩ mày liệu hồn đấy đừng để tao gặp lại cái mặt chó của mày.
Khi mấy người kia thật sự rời đi mẹ Phong bà ta đi đến *** rồi khoác vào cho Kiều , đỡ ả ta dậy rồi đưa vào một quán cafe bên đường.
-- Sao mày lại ra nông nỗi này vậy Kiều , hết nghề làm sao mày lại đi làm cái nghề này.
Kiều cô ta mặt mũi bầm tím ,cả người trầy xước nhìn mẹ Phong mà nói trong sự bất cần đời.
-- Vậy dì bảo tôi phải làm gì , học hành không , bằng cấp không , gia thế không thì ngoài nghề này ra tôi còn biết làm gì kiếm sống.
Mẹ Phong : Sao mày không đi tìm dì , như thế này thì làm sao tao ăn nói với mẹ mày ở trên trời.
-- Không phải mười mấy năm trước dì bỏ tôi đi hay sao tôi còn tìm để làm gì ?
Mẹ Phong : Khi đó cũng chỉ vì hoàn cảnh nên dì bắt buộc phải bỏ đi nhưng giờ dì đã có tất cả con về ở với dì đi được không.
Kiều : Bây giờ dì đang ở đâu.
Mẹ Phong : Con có biết tập đoàn Hưng Thịnh không ? Chủ tịch Hoàng Chinh là chồng của dì.
Nghe đến đây cặp mắt của ả ta như bắt được vàng , tập đoàn Hưng Thịnh sao , không phải người mà ả ta gặp ở nhà Hùng chính là con trai cả của ông ta sao . Kiều cô ta bỗng nhiên cười như điên mà thốt lên : " Đúng là trái đất này tròn thật , Nhiên chúng ta bắt buộc phải gặp lại nhau rồi ".
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.